jeudi 7 décembre 2017

TRẦN TRỌNG THIỆN




Mỗi một bài thơ tựa đóa hoa 
trổ sắc hương lan tỏa nồng nàn


LỖI LẦM

Trời Đất sinh người, với nhiều vướng mắc
Phấn đấu quyết tâm, bất trắc, vùng lên
Nếm bao mùi vị, đủ tên
Đắng cay, chua chát, kêu rên, tủi hờn

Lầm đường lạc lối, đã nhờn
Mập mờ, mù quáng, chập chờn trong đêm
Mần mò mong kiếm bậc thềm
Đưa ta ra thoát đêm dài tối tăm

Ngoái nhìn đường vượt, xa xăm
Nhủ lòng, cố gắng tơ tầm gỡ xong
Nghi ngờ, sợ hãi, sâu nông
Đớn đau, tranh chấp, dốc lòng dẹp yên

Người thất bại, sau cùng chiến thắng
Kẻ ngã đau, gắng sức chú tâm
Tâm hồn thức tỉnh, giáng lâm
Trải bao lầm lỗi, mới tầm bước ngay


EM LÀ BỨC HỌA THIÊN NHIÊN
Thượng Đế xây dựng nên mình
Những gì vĩ đại, tượng hình trên em
Mắt em, một trời xanh êm
Lệ tuôn, như thể thâu đêm mưa rào

Nụ cười, trong sáng khác nào
Ánh dương thấp thoáng, như chào đón ai
Khi cơn giận dỗi triển khai
Là luôn một trận tai ương bão bùng

Bàn tay ôm ấp, chập chùng
Làn hơi ấm chuyển, mặt trời còn thua
Lặng câm, tưởng thật em đùa
Nào hay, tăm tối của đêm giao thừa

Cười vang, chim chóc hót đua
Xa em, chẳng khác đang mùa đông sang
Tình em rạng sáng, ngổn ngang
Khi em thất vọng, mây đan lưng trời

Điều mơ ước, mộng tuyệt vời
Là trăng, sao, gió, biến đời lâm ly
Em vui, mầu sắc xuân thì
Lại hay thay đổi, vì mùa đổi thay

Chợt đau, chợt nhức, mỗi ngày
Tưởng chừng đang ở đông này, hạ kia
Bên em, ngọt sẻ bùi chia
Cầu mong nắng sớm mưa chiều, ấm êm

                   
VÌ ĐÂU ?
GÌN NHÀ GIỮ NƯỚC

Anh chiến sĩ, vì đâu, người bạn hỡi
Chẳng sờn lòng trên đất bỏng, biển khơi
Trong không gian, giữa lửa đạn, tơi bời
Mang trọn nghĩa thân trai, thời ly loạn

Hàng dậu thưa, luống rau còm, tình bạn
Mảnh vườn hồng, giàn dạ lí, hương say
Sân cỏ xanh, em, cháu nhỏ dắt tay
Cầu ao, cá, mẹ già ngày vất vả

Anh chiến đấu, vì tình thương cao cả
Chẳng phải vì người chúa tể quyền uy
Hay lá cờ mang nghĩa đẹp, phát huy
Qua khói súng, tình kia luôn qui đọng

Trên đường làng, hiểm nguy đang đè nặng
Trong đường tơ, súng đạn, mạng trẻ thơ
Khiến anh luôn, mong chóng đạt ước mơ
Yên bình giặc, mái hiên nhà, hội tụ

TỪBI BÁCÁI
LÀM MỘTCHUYỆN LÀNH

Nếu ngăn được một trái tim
Khỏi tan khỏi nát, công ghi muôn đời
Nếu ai giảm được cho người
Nỗi đau thê thảm, hoặc là sầu thương
Hoặc đưa chim nhỏ vất vương
Trở về tổ ấm khỏi đường xa cơ
Việc làm dù nhỏ vô bờ
Biến đời hữu ích, sống nhờ hổ danh

CHO LÒNG KHƠI DẬY NÉT YÊU ĐƯƠNG
XUÂN VỀ TRÊN ĐẤT MỚI

Mòn mỏi chờ Xuân rón bước sang
Mang theo bao cảnh sắc huy hoàng
Hoa xuân khoe thắm trên cành biếc
Nụ hé môi cười, nắng chói chang

Gió xuân nhẹ thổi suốt đêm ngày
Cụm mây trắng nổi giữa trời xanh
Lướt đi như cánh buồm suôi gió
Lững lờ, lơ lửng, vóc mong manh

Nôn nao nhìn cảnh đẹp đồi cao
Cây thông sừng sững đứng, thanh tao
Lặng nghe chim chóc đưa tiếng hát
Bát ngát xuân tình, ánh mắt trao

Rộn ràng suối chảy, nhịp lao xao
Róc rách luân lưu, giọng ngọt ngào
Đợi nhìn ánh nắng xuyên kẽ lá
Tỏa vạn chùm tia, ôi, đẹp sao

Đông đã tiêu điều, ảm đạm vương
Chỉ mong xoá sạch mọi sầu thương
Xuân về đem lại bao hoài niệm
Cho lòng khơi dậy nét yêu đương

ĐỐ AI THOÁT KHỎI BAO PHEN
    GHEN

Ai đã bảo, yêu, niềm vui sướng
Há đã quên, vướng vít cực hình
Như cơn đầu thống, tội tình
Đã hành hạ kẻ vướng mình, triền miên

Nào ghen tức, oán hờn, giận dỗi
Nào đắn đo, nông nổi không đâu
Nào chua cay trộn lẫn u sầu
Nào lồng lộn, vì đâu nên nỗi

Đấy, chứng thực mối tình, nguồn cội
Thực sự yêu nên mới hay ghen
Đố ai thoát khỏi bao phen
Thăng trầm cao thấp, hờn ghen nhập nhoàng
                  
BỊT TAI, BỊT MẮT, BỊT MỒM  ! ?
BA CHÚ KHỈ KHÔN NGOAN
Cửa thiền ở Kyoto, Nhật Bản
Ngồi song song ba chú khỉ con
Hai tay bịt mắt, bịt mồm
Bịt tai, ai biết ôm đồm khôn ngoan

Chú bịt mắt, Mazaru tên gọi
Dáng buồn cười như khỏi muốn trông
Thấy điều xấu xí lông bông
Trên đời, người, đã bỏ công đua đòi

Chú kế tiếp, Kikaxaru, hài hước
Cũng một cây hề, trước hơn ai
Chẳng nghe, chẳng thích vào tai
Những lời bàn cãi, xấu, sai rẫy đầy

Mazaru, chú thứ ba này
Khôi hài kết bạn, tối ngày bụm môi
Vì nghe, thấy, đủ chuyện đời
Xấu xa, nên phải nín lời lặng câm

Cửa thiền ở mãi xa xăm
Ta chưa có dịp viếng thăm hôm nào
Để xem tam hầu tự trào
Nhưng ta còn thể tự hào khôn hơn
Nếu ta cũng tự bịt mồm
Bịt tai, bịt mắt, chiều hôm chợ đời
                  
CẢNH SẮC HUY HOÀNG
THIÊN   NHIÊN
Ánh nắng tia, huy hoàng chói lọi
Mảnh trăng thanh, thầm rọi cõi trần
Cùng bao tinh tú, xa gần
Nhịp nhàng lấp lánh, vô ngần đẹp xinh

Nước trong xanh, long lanh réo rắt
Lượng sóng vàng, khúc hát hùng ca
Suối tiên, gợn uốn xa xa
Hoa tưng bừng nở bên tà áo bay

Mùa xuân đến, muôn ngàn hoan lạc
Hạ bước sang, ấm áp rộn ràng
Thu dâng trái chín, hạt vàng
Đông, từng đụn tuyết ngập tràn lối đi
       
THÂN PHẬN TUYẾT
CÒN CHÚT DƯ ÂM

Ôi, tuyết trắng nhẹ rơi, lặng lẽ
Đẹp kể sao, vung vẻ ngập trời
Mái nhà, tuyết phủ trắng ngời
Cài trên mái tóc, theo người bước đi

Lẳng lơ, đỏng đảnh, lâm ly
Bám lên gò má, lầm lì ướm hôn
Trên môi, vờn lượn bôn chôn
Trắng trong tinh khiết, tuyết ôn cuộc tình

Kìa, từng đám, rập rình tuyết phóng
Vụt bay qua mặt chóng, cuồng điên
Đùa vui giữa đám thiếu niên
Đuổi, cười, rượt chạy, liên miên chẳng ngừng

Trong khoé mắt, dáng vui mừng
Chó con vang sủa, táp tầng tuyết bay
Cả thành phố đã mê say
Tưng bừng sống dậy, đẹp thay tuyết về

Đàn dã thú chập chờn kể lể
Ngập ngừng chào, như thể hân hoan
Đoàn xe trượt tuyết, miên man
Vút qua như cảnh tiên ban, thoát trần

Reo vang, nhộn nhịp bội phần
Trên vành áo, tuyết trắng ngần trinh nguyên
Tuyết buông mình xuống, nằm yên
Mặc người dày xéo, đảo điên trên đường

Em . . . là
TÌNH  ANH  LÍNH  CHIẾN
Em là muôn sắc cầu vồng
Anh nhìn tận mắt, mầu hồng ấm sao
Em là làn gió tầng cao
Cho
 chim bay lượn, lao đao cõi lòng

Em là dế nhỏ, mênh mông
Đêm dài, ríu rít nỉ non não nùng
Là ánh dương, soi tận cùng
Cho ngày sáng sủa, lạnh lùng xua tan

Chim ưng soải cánh không gian
Cho người mong ước, chứa chan mộng đời
Em là tiên nữ trên trời
Hiện trong tâm tưởng của người tình si

Em là thiếu nữ từ bi
Ban cho hạnh phúc còn ghi ngàn đời
Em là khúc nhạc tuyệt vời
Gió kia trỗi dậy muôn lời yêu đương

Em là hình tượng vấn vương
 khu rừng cấm náu nương thú cầm
Em, em là một nữ thần
Mang tên 
TÌNH ÁI luôn gần chẳng xa
    THIÊN CHỨC
Nuôi con, thiên chức mẹ hiền
Thương con, mẹ chẳng để phiền con yêu
Gia đình con, đẹp mỹ miều
Cháu ngoan học giỏi, còn nhiều đợi trông

Cầu ơn trên, mọi hanh thông
Vợ chồng chung góp công gầy dựng con
Như cha mẹ lúc còn son
Chăm cho con được một đời hiển vinh

Nếu con đạt được công trình
Ấy là đã đáp nghĩa tình mẹ cha
Để cháu tiếp diễn nghiệp nhà
Ông bà vui vẻ tuổi già thảnh thơi

Đã là thiên chức một thời
Cám ơn, cũng chỉ là lời đầu môi
Nếu con thiếu sót cơ ngơi
Làm cha, làm mẹ, suốt đời âu lo
  
      BÀ V À CHÁU
Nghe giọng khóc nhè
Mẹ còn ngủ nướng
Bà mon men xuống
Thấy nụ cười vương
Đôi
 môi đỏ hường
Nhìn bà muốn gọi
Quơ tay như nói
Trông thật là thương

Ôm cháu vào lòng
Bà mang cháu xuống
Chỗ bàn ăn uống
Bữa sáng thường ngày
Cho cháu ngồi ngay
Đôi tay mó máy
Nhấp nháy bí bô
Lòng bà rộng mở

Tình bà đã cho
Đàn con vui hưởng
Chỉ còn vất vưởng
Khi chúng lứa đôi
Một chút khúc nôi
Nay sang cháu bé
Tình già tình trẻ
Đỡ tẻ cuối đời

Hôm nay vắng lời
Tư bề quạnh quẽ
Vì cháu đã về
Cùng cha cùng mẹ
Quê xa đất lạ
Còn đâu gấm ghé
Gửi một chút tình
Cho bé bà thương
 
TÌNH  NGƯỜI  THƯƠNG  BINH

Trong u tối, em muốn anh hiểu thấu
Hãy tin em, hãy bấu vào em đi
Vì em luôn chia sẻ mối tình si
Khi vui sướng, cũng như khi ân hận

Bàn tay em, dịu hiền nguồn vô tận
Vỗ về anh, luôn bận rộn vuốt ve
Vì anh đang đau đớn, đáng chở che
Hãy tin tưởng, hãy nghe em, anh nhé

Đứng dậy đi, nắm tay em kẻo té
Khi sức người hùng mạnh đã kiệt rồi
Để lại anh bao luyến tiếc, bồi hồi
Chẳng biết đến bao giờ khôi phục lại

Ngay cả khi không ai trong hiện tại
Quen biết anh, hoặc hiểu vết thương, suy
Hãy tin em, trong lúc cuối hiểm nguy
Em vẫn đỡ, vẫn thương, dìu anh đi bước chót

 BẠN BUỒN Ư   !
Mấy ai thoát khổ trong đời
Lo âu, phiền muộn, tơi bời đớn đau
Niềm vui lặng lẽ qua mau
Nỗi buồn căng thẳng , theo nhau còn hoài

Nhưng trong ý thức muôn loài
Ấy điều tiên quyết, mài lòng vững hơn
Từ lúc kinh nghiệm trắng trơn
Trải qua thử thách, nguồn cơn sẵn sàng

Động viên, tìm cách không hàng
Vượt cơn bão tố, lòng càng tự tin
Để hòng đối phó triền miên
Bao nhiêu nghịch cảnh quàng xiên, cõi đời
LỰA   CHỌN
CÁI   TÔI

Tôi ngắm nhìn họ đang phá đổ
Tầng nhà cao, đám thợ hô vang
Dô ta, hò hụi, hò tang
Dầm gẫy, tường sập, tan hoang phố nhà

Hỏi thầy cai, nếu mai xây lại
Cũng thợ này tái thiết hay sao
Thầy cười, thầy bảo : " Có đâu
Một ngày phá phách, dựng lâu, năm dài "

Tôi suy tưởng, đặt mình địa vị
Giữa hai ngôi, tôi giữ ngôi nào
Làm người xây dựng, công lao
Đo từng ni tấc, đón rào trước sau

Cho đời đẹp, ghép vào khuôn mẫu
Đủ kiên trì, dù dẫu khó khăn
Hay làm mình, kẻ đốn phăng
Công trình năm tháng, đập tan một ngày
CẢNH THANH BÌNH
ÂU LO ĐÃ HẾT
GIẤC NAM KHA CỦA EM

Em nhìn ánh bình minh chớm dậy
Chỏm núi cao biển cả mênh mông
Cỏ xanh mịn, mát, đầy đồng
Long lanh dưới áng mây hồng, đẹp tươi

Chim vui vẻ trao lời vọng, gọi
Chào nắng mai chiếu rọi muôn nơi
Vật sinh hăm hở vào đời
Nhịp nhàng điệp khúc tuyệt vời, ấm, no

Cảnh thanh bình, âu lo đã hết
Cho đời thường kết quả, đơm bông
Bình minh tràn ngập cõi lòng
Gợi bao sinh thú trong niềm đợi mong

VANG BÓNG TUỔI THANH XUÂN
NIỀM  THƯƠNG  NỖI  NHỚ

Nhớ em, vào lúc sớm mai
Khi ngoài hiên đã hiện vài đổi thay
Biết rằng ngày sẽ còn dài
Thiếu vui vì vắng hình hài người em

Giọng êm, với nụ cười duyên
Vẻ đẹp quyến rũ, khó quên từng giờ
Niềm vui , tỏa khắp bến bờ
Lòng đầy thương cảm, chẳng mờ, nhạt, phai

Nhớ em, trưa, nắng trải dài
Phố đông qua lại, mày ngài chẳng quen
Tưởng chừng xa mạc, vắng em
Anh đi lủi thủi, xem như một mình

Thiếu bàn tay ấm xinh xinh
Rộn ràng như những giọt tình rơi nhanh
Mơn man nắm nhẹ tay anh
Mắt huyền tỏ ánh tin yêu rạng ngời

Đêm về, khi ráng chiều rơi
Nhớ vòng tay ấp chơi vơi quanh mình
Nâng niu sức khoẻ rập rình
Cho anh hưởng được bao tình khoan dung

Cố suy, em đứng cạnh anh
Xa lò sưởi nóng, lửa xanh lập loè
Đến khi mệt mỏi ê chề
Trong mơ, anh vẫn nhớ về bóng em

 THIÊN NHIÊN LÀ BẠN
CÁI  ĐẸP  TRỜI  BAN

Trời ban cái đẹp, muôn loài
Hoa hân hoan nở, chim hoài ca vang
Vỗ đôi cánh nhẹ, thênh thang
Vươn mầu rực rỡ, mênh mang cõi đời

Đầu non, nắng rọi xa khơi
Suối êm đềm chẩy, lả lơi chân đồi
Hoàng hôn, nắng sớm ướm lời
Bầu trời sáng chói, nơi nơi rộn ràng

Đông sang, gió lạnh hoang mang
Hè về ấm áp, hàng hàng trái, hoa
Rừng xanh, cây trổ la đà
Đồng đầy lúa đổ, trẻ già rong chơi


NHUỘM Ý

Ai, hằng quên nhắc đến thơ
Là đành để mất giây tơ quyện lòng
Cùng đI cùng bước theo dòng
Cùng suy, cùng tưởng, trông về điểm chung

Câu khoan, tiếng nhặt, nhịp rung
Mừng vui diễn tả, bay tung ngọt ngào
Lời ca, âm  tiết dạt dào
Như cơn gió thoảng thổi vào đáy tâm

Làm tan bao mối sầu thâm
Biến bao nặng nhọc xuống tầm yên vui
Cao quý, trang nhã, ngậm ngùi
Phi thường sức sống, ngọt bùi đêm thâu

Dịu dàng êm ái, nông sâu
Như hương thơm ngát từ đâu dội về
Cảm thông sâu sắc, mọi bề
Nhận chìm thống khổ, đạp đè đớn đau

XUÂN, HẠ, THU, ĐÔNG,
BỐN   MÙA

XUÂN  đến, hoa xuân tưng bừng nở
Muôn hương ngào ngạt, nhớ hương say
HẠ  đâu,  ngấp nghé toan bay nhảy
Biển dâng sóng bạc, đãi cát chờ
Đêm nồng, rực rỡ sao lồng lộng
Biến dạng, nhuờng  THU , mộng dở dang
Nhạt mờ, thay thế mây trầm lặng
Hết xám lại đen, nặng nét  ĐÔNG
Mền tuyết, phủ lan đồng cỏ dại
Kìa những mùa qua ngại biệt ly
Chim câu chung thủy đành xa nhỉ
Đợi nắng chan hòa, dĩ tái lai

 CAN ĐẢM ĐỂ SỐNG
Với ai gặp bước chông gai
Đã hằng gặt hái trần ai não nề
Xin ơn trên, được vỗ về
Chút lời an ủi, yên bề trái ngang

Với ai hi vọng tan hoang
Lòng tin đã cạn, nhạt dần hăng say
Xin nâng gánh nặng chất đầy
Giơ cao ngọn đuốc, thấy ngày rõ đêm

Với ai hoảng hốt, kêu rên
Vì chưng đau khổ, sinh bao tị hiềm
Xin mang lại chút nỗi niềm
Xót thương kẻ nạn, bạn hiền còn đây

Ủ ê, mù quáng đặc dầy
Đường đi đen tối, lộ đầy cam go
Biết đâu lối sáng để lo
Thoát vòng kiềm tỏa quanh co bên mình

Xin cho gợi lại niềm tin
Vùng lên vững mạnh, quyết tâm xây đời
Cùng bao bạn hữu cuối trời
Vượt qua thử thách, vực đời đứng lên

           
BÀ MẸ VIỆT NAM
( qua các thời đại )

Thời Pháp thuộc :

Thuở còn bé, vào thời Pháp thuộc
Học tiếng Tây, lộp chộp mấy câu
" Ce sont les femmes qui font la famille "
Tưởng đâu lúc ấy mẹ mình
Gia đình yên ổn, mẫu nhi thắm tình
Nhưng khi cụ Tú * thơ trình
" Năm con nuôi đủ, lĩnh thêm ông chồng
Quanh năm buôn bán ven sông "
Mới hay rằng mẹ quán thông mọi điều

Thời ly loạn :

Qua bước ly loạn, đã nhiều
Thay chồng quân dịch, nhiễu phiền mẹ lo
Đến khi nước mất tự do
Chồng vào cải tạo, việc to mẹ cầm
Thăm nuôi, gánh gạo, lầm bầm
Tính toan cho trẻ âm thầm vượt biên
Một mình xoay trở liên miên
Sống trong tủi cực, giữ nguyên một lòng

Thời bình :

Phước trời, nước chẩy suôi dòng
Gia đình đoàn tụ, nay hòng gì hơn
Đến đây mới rõ nguồn cơn
Luôn trong Mẹ Việt, độc đơn thơ này :

Ý NGUYỆN

Giàu tiền, nhiều của, phù vân
Gia đình êm thỏa, cần hơn mâm vàng
Đây thịt ta, đây xương ta
Bao nhiêu hạnh phúc đặt vào đàn con
Chồng ta, người bạn vàng son
Ngọt bùi chia sẻ, còn cùng âu lo
Đồng lao. cộng lực, lò dò
Vượt bao tủi cực, đưa đò qua sông
Ba trai nuôi dưỡng đổ đồng
Gái hai, năm trẻ cụm hồng trỗi lên
Lơ là tài hão, danh huyền
Cửa nhà êm ấm, viền ngàn yêu thương

chú thích :
* Thơ Cụ Tú Xương
" Quanh năm buôn bán ở mom sông
Nuôi đủ năm con vói một chòng "
   
 TIẾNG SÉT ÁI TÌNH
BUỔI  ĐẦU GẶP GỠ
Nàng là người đầu tiên tôi gặp
Đã khiến tôi lập bập xôn xao
Dung nhan tươi đẹp xiết bao
Như hoa chớm nở, hương nao nao lòng

Sắc diện tôi, nhạt nhờ, tái ngắt
Đôi chân chùn, chẳng dám quắt quay
Nàng vừa đưa mắt nhìn ngay
Thân tôi hóa đá, hồn bay đâu rồi

Mạch huyết quản dồn lên khí sắc
Cho mắt tôi chẳng biết bắc, nam
Lùm cây, bụi cỏ, lam nham
Trời đang sáng sủa, tưởng sang đêm dài

Tôi chẳng nhận ra đài, ra các
Nhưng mắt tôi lác đác thành câu
Như hòa âm vọng từ đâu
Cung đàn réo rắt bộc sâu tấm lòng

Dù chẳng tỏ tình đầu lưu luyến
Nàng như nghe từng tiếng, lặng câm
Cho tôi đứng trước, tầm ngầm
Đắm say ngắm mãi, âm thầm đam mê

QUÊ TÔI
THÔN VẮNG CHIỀU HÔM

Đám đông đập lúa ngoài đồng
Thóc, đoàn thanh nữ gánh gồng về thôn
Mặt trời xế bóng, hoàng hôn
Sao hôm lừng lững trộm nhìn bóng đêm

Dần dà phủ xuống nhẹ êm
Trùm lên vạn vật, xóm bên núi rừng
Bác tiều chở củi từng gùi
Mục đồng dắt díu trâu, lui về chuồng

Mõ kêu lốc cốc bên đường
Báo hiệu ngày tàn, buông lực nghỉ ngơi
Dơi rời lãnh vực chơi vơi
Đóm, đua nhấp nhánh nơi hàng rậu thưa

Nhà nhà, giờ đã lên đèn
Canh, cơm, dưa muối, quây quần bên song
Một ngày vất vả ngoài, trong
Đêm dài yên giấc, chỉ mong thanh bình

HÌNH ẢNH KHÓ PHAI
THÁNG TƯ NHỚ BẠN

Trên trận tuyến, dặm đường tác chiến
Nơi bao nhiêu diễn biến hãi hùng
Còn mang dấu vết não nùng
Của ngàn lính trận, vô vùng liệt oanh

Vẫn còn nghe tiếng hô " Tiến tới "
Hãy còn nhìn thấy hiện trong tôi
Tiếng chân, tiếng nổ liên hồi
Bóng người ngã gục bên đồi, tử vong

Nào thấy ai kinh hoàng lùi bước
Chỉ thấy người lướt tới, bò lên
Chẳng ai mở miệng kêu rên
Pháo ran sấm động, rền vang góc trời

Phi đạn nổ, tơi bời bên trái
Tiếng ầm, ì, góc phải tan hoang
Pháo bay mặt trước, tấc gang
Đạn reo veo véo từng tràng, đinh tai

Đại bác gầm, phóng đi từng giải
Chiến sĩ gan, lì lợm nhẩy theo
Bám vào tử địa mà leo
Tử thần chờ đấy, vẫn trèo chẳng nao
    . . .

          Ôi, hình ảnh anh hào, dũng sĩ
          Đang xông pha vĩ tuyến năm xưa
          Trải bao năm tháng đong đưa
          Vẫn còn thấp thoáng, dây dưa bên lòng

VÀ  KHÔNG  THỂ . . .
B I  Q U A N

Bi quan, vốn dĩ là người
Thường coi nhân thế, cõi đời buồn hiu
Mây mù buông rủ, ỉu sìu
Âu lo, ảm đạm rập rìu bên song

Mặc cho nắng ngập, sáng trong
Hoa tươi muôn sắc, vẫn đong giọt sầu
Rải niềm thống khổ,buồn rầu
Vẽ nên mọi chuyện dưới mầu tang thương

Bi quan, vô vọng lại thường
Tạo nên ngờ vực trên đường hiểm nguy
Không một mơ ước, nghĩ suy
Có ngày tươi sáng chung qui đợi mình

Người bi quan, người thiếu tình
Luôn luôn khổ sở rập rình, kém vui
Nhìn đời chỉ thấy xẻo xui
Vì chưng hi vọng, đã " hui nhị tì "... (chết)

XÂY  NHÀ . . .
GIỮ NHÀ . . .   CĂN NHÀ TA Ở
Bức tường nhà, không xây bằng gạch
Cũng không là đá thạch, gỗ dầy
Mà bằng chân thật kết đầy
Một lòng trung thực để gầy dựng nên

Những đụng chạm triền miên, khó tránh
Giọng càu nhàu, khôn lánh ngoài tai
Xung đột tư tưởng , có hoài
Cần đem nhân nhượng giải hòa, đòi khi

Căn nhà ở, không chỉ nơi gặp gỡ
Sưởi ấm lòng, lửa rực rỡ cuộn vào
Lửa từ từng mảnh hồn nào
Cùng nhau kết hợp, ánh, trào dâng lên

Nhà, đồn lũy dựng bên đời chiến đấu
Nơi con người, hiền phụ bấu đôi tay
Giáp chinh phu xông xáo trọn ngày
Để đêm xuống, xoa dịu nhọc nhằn cũng bàn tay ấy

Hòa hiệp, cái đẹp của căn nhà, là đấy
Trung tín, yên ổn biết lấy gì cân
Tình yêu, nguồn vui sống khó phân
Trẻ thơ, lại là cần cho phong phú

Công tác tại gia, luật lề qui củ
Tinh thần thoải mái ấp ủ đầy nhà
Người ơi, từng thế kỷ qua
Xây nhà mới tỏ giữ nhà, điều chung
      SÂN KHẤU CUỘC ĐỜI

Đời, nào khác việc trên sàn sân khấu
Nam nữ đủ người, đủ mẫu diễn viên
Có lúc mở màn, có lúc biến thiên
Có đoạn vui buồn, tiếp liên khúc cuối

Người nghệ sĩ phải nhọc lòng theo đuổi
Qua bẩy màn đánh dấu buổi diễn trình
Thoạt đầu, đây cảnh bé thuở sơ sinh
Còn chùn chụt sập sình bầu vú sữa

Rồi, cậu trò nhỏ, chạy, hét, la thả cửa
Thích nô đùa, lười học lúc sáng, trưa
Rồi qua đi, đến tuổi biết đong đưa
Câu tình ái dây dưa người trong mộng

Gặp lúc quốc gia trải qua biến động
Binh nghiệp mang vào, lộng lẫy, hiên ngang
Dữ như hổ đói, khí phách ngang tàng
Trước mũi súng cũng chẳng màng lui bước

Khi trở về đời dân sự, như ngày trước
Là lúc tâm tư đã được trưởng thành
Thu xếp cuộc đời gọn, nhẹ và nhanh
Đóng trọn vai trò người anh thời đại

Qua bao cuộc thăng, trầm, thắng, bại
Còn lại gì, hay chỉ chút phủi tay
Để đợi ngày, chốn vĩnh biệt xa bay
Không răng, không mắt, không ngày, không đêm
                  (  như Shakespear đã nói  )
           
HƯỚNG  ĐI CỦA VHTD
LỐI  TẮT  VÀO  VÙNG  HẠNH  PHÚC

Con đường nhỏ vào vùng  Hạnh Phúc
Chẳng khó tìm, chúc bạn biết xoay
Không mong toại nguyện chất đầy
Chỉ cần yên tĩnh phủ dầy tâm can

Con đường ấy :
Không nhằm vào quyền cao, đảm lược
Cũng không là vọng ước giàu sang
Bạn cố tri, sách vở ngàn vàng
Đẹp thùy mị cánh hoa vô giá

Lời động viên, vững lòng sắt đá
Khoẻ lâu dài, chấp cả thời gian
Tình yêu, thương, toả rộng bạt ngàn
Đấy lối tắt vô, vàn hạnh phúc
  
THIÊN NHIÊN ĐEM THĂNG BẰNG CHO TRÍ ÓC
    KHI  NHÀN  LÚC  RỖI
Đời sẽ ra sao, khi mình quá bận
Chẳng còn giờ, lặng đứng dưới tầng cây
Nhìn mây bay, chim đua hót, ngất ngây
Đàn mục súc tung tăng đầy đồng cỏ

Hoa nở tràn trề, ngoài vườn, trước ngõ
Đang hân hoan, rực rỡ, tắm nắng xuân
Sóc truyền cành, bóc, bẻ từng hạt nhân
Say sưa gặm nhấm lộc trời cho sẵn

Dòng nước trong xanh, núi đồi quanh quẩn
Chim từng đàn, chấp cánh hẹ nhàng bay
Sống ung dung, không vội vã lắt lay
Đảo nghịch cảnh ồn ào, đầy máy móc

Thiên nhiên đem thăng bằng cho trí óc
Gạt bỏ bao hiểm hóc giữa cuộc đời
Cho tinh thần khỏe khoắn thảnh thơi
Để nhìn thấy cuộc đời luôn đáng sống

         
TÌNH MẸ BAO LA

Thế gian, muôn ức mẹ hiền
Từng là cội gốc mọi niềm lạc an
Chăm con, dạy dỗ, hỏi han
Thương con tha thiết, chứa chan biển tình

Khi con thuở mới lọt mình
Nhìn đời, chưa biết bóng hình thế nhân
Đâu là đầu, đâu là chân
Đâu là mắt, mũi, đâu thân, đâu người

Mắt mẹ lênh láng, sáng ngời
Nụ cười rạng rỡ mở đời con đi
Vượt bao thử thách lâm ly
Cùng bao vất vả li kỳ , bước qua

Gìn con mọi chặng xót xa
Giữ con khỏi ngã, khỏi sa đọa đầy
Dạy con lãng tránh vũng lầy
Dìu con vững bườc theo bầy người ngoan

Cho con ân học, lo toan
Thành người tri thức soạn chân vào đời
Tâm hồn bình lặng, mẹ ơi
Giúp con sức mạnh, muôn lời huấn ca

Ơn Trời, công Mẹ, ân Cha
Ngàn năm vang dội, đậm đà lòng con
   
NGHĨA TRANG QUÂN ĐỘI
     GỌI  HỒN  TỬ  SĨ
Ngủ đi bạn hỡi, hãy ngủ yên
Trên mảnh đất thiêng, chẳng địch thù
Chẳng còn quấy nhiễu đêm trường, cũ
Chẳng tiếng pháo tung, hú giữa khuya

Đất đó, hôm xưa chiến hữu kia
Đã cùng sẻ gánh, gian khổ chia
Tiến bước quân hành, lìa chốn tạm
Giữa tràng pháo trận nổ, bay lia

Nơi đây, tưởng niệm ở bên rìa
Giấc nồng lẳng lặng, sử ghi bia
Hết còn hơi thở tuôn lia lịa
Chẳng vết thương trào máu rỉ, ria

Vạn vật nằm im, cảnh hữu tình
Cỏ xanh, không dấu vết điêu linh
Tiếng hô chiến trận, đình vô hạn
Hun đúc lòng thương bạn chiến binh

Ngủ đi, bạn hỡi hãy ngủ yên
Mình, cựu quân nhân nhớ bạn hiền
Làm người đứng gác cho yên giấc
Kẻ đã ra đi, chốn biệt biên

MỐI TÌNH THÂM

HƯƠNG QUÊ

Làng tôi, nằm dựa bờ sông
Dưới thuyền, trên bến, người đông sáng ngày
Gái trai áo trắng, quần dài
Bà già đi chợ, đầu cài vành khăn

Dọc bờ, đường đất lượn quanh
Xóm nhà, mái đỏ mái tranh dập dìu
Trong sân, soài mít chấp chiu
Cuối vòng rào, một chuồng heo năm chàng

Đàn gà, lui tới nhịp nhàng
Gà con gà mẹ, rộn ràng móc bươi
Chú chó nhẩy nhót sủa, cười
Rượt cô mèo chạy tót người, leo cây

Nắng vàng trải khắp đó đây
Người lớn cày cấy, lất lây ngoài đồng
Sao cho lúa tốt, đợi trông
Ngày mùa thu hoạch, ngày đông ấm lòng

Vườn ngoài, ao, cá thả rong
Rêu, bèo trên mặt, xanh tươi lòng bòng
Rô, trê, sặc, lại lòng tong
Tăng thêm mầu sắc êm đềm, trong tôi

Rau thơm, chuối, hẹ, bồi hồi
Cà chua, hành, quế, hương nhồi tô canh
Bữa ăn thanh đạm, múi chanh
Lá vườn tô điểm cơm lành, vui chung

Cảnh thanh bình, tháng năm ròng
Đấy nguồn sống lặng suôi dòng, quê tôi

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire