jeudi 7 décembre 2017

NHƯ THỊ



 Mỗi một bài thơ tựa đóa hoa trổ sắc hương lan tỏa nồng nàn

THƠ KHÔNG MÙA!

Chiều đã kéo mây về phơi chóp núi
Mà ta còn lầm lũi ở trần gian
Ôm hơn thua để phỏng tay trần trụi
Đâu biết đời tan hợp tợ khói giăng

Hãy để thơ chơi giữa miền thường tại
Tung chân thật thôn tính hết dối gian
Dẫu nghiên lệch mực khô câu rớt vận
Cũng chẳng cầu phủi sạch bụi trầm luân

Hãy để thơ chia với đời khốn khổ
Nghe lũ chà nhức nhối tước thềm thơ
Sông đã toạc còn ném màu ảm đạm
Bởi hận cừu giành giựt giữa dù ô

Để thơ tuôn mặc đông mùa tê tái
Vần nứt tươi roi rói với tháng ngày
Dẫu chiều bủa hắt hiu nhòe mái rạ
Chẳng vọng cầu lấp liếm phía tương lai

Thơ bước thẳng không hít hà luồn cúi
Để tung hê như lủ quỷ yêu ma
Thơ thong dong dù phên bừng tơi tả
Cứ tiêu pha cho hết cuộc yên hà

Cõi thơ xưa hào quang còn rực rỡ
Như Chu Thần Hải Lượng với Bỉnh Khiêm
Vẫn vòi vọi cùng tầng trời Văn hiến
Mà cội ấy- đâu thơ đạo đảo điên

Thơ nuôi tâm như máu nuôi xương thịt
Bồng bềnh trôi nhưng vẫn náu trạm nhiên
Mùa thì thay, xin thơ luôn phục vị
Cho cảo thơm tỏa mãi nét uyên nguyên !
Như Thị

XUÂN MÙA HƯU CHIẾN!

Trong giá buốt tinh anh nằm kết nụ
Gói sắc màu chờ mặc kệ gió mưa
Hoa phiêu lãng giữa thời khắc gõ nhịp
Hé mắt nhìn hơi thở buổi nắng thưa

Cha từng tựa ba lô làm bàn viết
Mẹ thường mượn mảnh pháo chưng bình hoa
Thời hổn độn mắt mùa nhìn tha thiết
Thương người dỡ cuộc xuân non không nhà

Giờ đây xuân ê hề quăng thừa mứa
Trên nóc đời đon đả trét lọc lừa
Thượng lưu leo vào lòng người băng hoại
Còn ai neo lòng hái kỷ niệm xưa

Nhớ năm nào quê dầm trong khói lửa
Giờ giao thừa lặng lẽ chốt tiền tiêu
Mong xuân về kịp bịt nòng xe pháo
Hưu chiến về làng gióng trống thượng nêu!

Im tiếng súng Mẹ nguyện cầu khao khát
Lính hai phe gác súng nằm đọc thơ
Bỗng dưng phố phường đạn rền tan nát
Chừ lên lão - mắt còn thảng thốt ngẩn ngơ…
Như Thị

DẤU CHẤM THAN!

Lụt ơi! sao quá buông tuồng
Ngông nghênh sục sạo chẳng thương mái nghèo!
Đông buồn lạc dấu trăng treo
Trâu mơ lối cỏ, gà đeo bụi bờ

Tao nôi gieo giọng thẫn thờ
Thềm thơ nước vỗ chan bờ bể dâu
Rơm trôi quên tuổi dãi dầu
Lạnh tênh bếp củi phụ màu khói lam

Canh trường thảng tiếng ăn đêm
Bãi đồng bạc thếch vạc than não nùng
Khuya rắc hiên giọt rưng rưng
Lũ đi MẸ cõng oằn lưng đoạn trường

Phù sa dạo bến vô thường
Đến, đi đày đọa quê hương chòng chành
Kiếm bè chuối thả lênh đênh
Xin mây gọi nước nghiêng nhanh tội làng...
Lũ đi mực đọng chấm than"!"...
Như Thị


PHỐ CŨ CHIỀU ĐAU!

Về Huế rủ bụi tang bồng
Qua nền Xã Tắc tủi phong rêu mình
Cột cờ gió trở lặng thinh
Triều nghi văn võ ngông nghênh mô rồi

Văn lâu khoa bảng một thời
Hồn lên Văn Thánh bia phơi miệng đời
Bến đò Thừa Phủ chao ơi !
Tắt câu mái đẩy rụng rời Hương Giang

Mượn trầm mặc bước lang thang
Vẳng nghe giọng ngự Huyền Trân trị vì
Xin về phía Tĩnh Tâm trì
Chạm gạch Thượng Tứ rõ Di Luân Đường

Cầm tờ thơ dại mà thương
Chừ Thành Nội giẫm chán chường ngẩn ngơ
Lạc người… lạc bạn bơ vơ
Chánh Tây chiều bện tẩm quờ quạng đau!
Chiều tái khám
Như Thị

THEO GÓT GIANG HỒ!

Tưởng về quê sống yên đời dân dã
Đâu ngờ mây du tử giục đi hoang
Oằn vai cõng gió theo cùng phiêu lãng
Vô tận cùng tay phất áo dọc ngang

Ghé Thừa phủ đò neo tình Thương bạc
Ta và ngươi trừng mắt uống cạn canh
Vì mai đây chắc chi còn gặp lại
Thuyền sông Hương vô định cứ chòng chành

Như đời em vùi dập theo con sóng
Vượt xa Kiều dẫm hết nỗi tang thương
Thân hụp lặn man khai từng chế độ
Nên tiếng mang hoài thứ gái ăn sương

Nhìn mây rách toe tao mầy ngẫm ngợi
Hòa bình sao vẫn lắm khách phong trần
Đếm bạc hào lấy chi mà rủng rẻng
Ngang tàng như Từ Hải cũng vong Thân

Nhịp Trường Tiền vài cong nên lắm bạc
Em gập mình câu gạo phải loanh quanh
Chờ tao ngộ để gặp nhau lần nữa
Nơi đất mới Bãi Dâu … nẩy lộc xanh!

Thời buôn phấn cũng là do căn phận
Thân bụi bặm hương vẫn tỏa như sen
Không tráo trở như loài quan dã thú
Giống Hồ Tôn Hiến nòi điếm công khanh!
Như Thị

LŨ CHIỀU!

Bơ thờ ngồi đếm cá bơi
Ngu ngơ rều rác giỡn chơi quanh thềm
Rơm quen sống phận bình yên
Vô tình bèo cõng phiêu diêu giang hồ.

Cành đau gió lặt xác xơ,
Lá chênh chao rụng trơ vơ cội nguồn.
Phù sa gói nước về đồng,
Ở…đi rồi cũng cầm bùn thủy chung.

Mây còn ngậm nước rưng rưng
Sắn khoai đỏng đảnh chờ chưng lên nồi
Nước tuôn rách nhịp tao nôi
Lúa treo đợi nắng sân bơi bồng bềnh

Quê nhà lũ đậu buồn tênh.
Tre mơ chim trú lênh đênh chưa về.
Mẹ ngồi ru giọt tái tê
Chiều soi bóng lũ mà nghe đoạn trường
Như Thị

KẾT TÌNH BẠN LŨ!

Ta lênh đênh các ngươi cũng phiêu lãng
Mây chết đuối cho bọn mình gặp nhau
Giữa mênh mông ra-vào cùng sanh tử
Tan hợp - chòng chành giữa cuộc bể dâu!

Rều rác bọt bèo nhởn nhơ theo lũ
Quây quần bên ta hơn cả tri âm
Thiện căn gieo tiêu dao đùa hoạn nạn
Rơm rạ kết bè cứu hộ âm thầm!

Nhìn lũ kiến chơi vơi đeo sóng nước
Tôm cá băn khoăn động tánh hiếu sinh
Sóng vô tư lùa gom bèo lữ thứ
Dạt vào bờ dế dạo khúc bình minh

Trăng vén mây nhìn thèm toa an lạc
Thấy bọn giang hồ chia sẻ vô tâm
Chẳng điều kiện như bầy đàn dã thú
Bèo kiến dế rều cứ thế trầm ngâm

Muôn thuở vô ngôn cần chi tích sử
Lều bều bát ngát giữa cuộc trầm luân
Sống với lũ chưa hề nhen cừu hận
Bởi rơm,rác,người cũng bụi phù vân!

Như Thị

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire