jeudi 7 décembre 2017

LY LY NGUYỄN & Nhã Trúc



Mỗi một bài thơ tựa đóa hoa 
trổ sắc hương lan tỏa nồng nàn


Ly Ly Nguyễn

Nhã Trúc


Mưa và Niềm Nhớ

Mưa công viên nhạt nhòa trên mắt nhớ
Đưa tôi về miền dĩ vãng xa xăm
Con đường đó, vẫn hàng cây bóng mát
Rợp cả bầu trời, rợp cả yêu thương.

Vẫn hồ nước, bên trong đàn cá lội
Vẫn tiếng chim như ríu rít mời chào
Vẫn niềm nhớ còn đâu đây vang vọng
Mà bóng anh khuất mãi nơi xứ người.

Mưa Sài Gòn có lưu niềm vương vấn
Có gợi anh chút ký ức hôm nào
Có làm anh nghẹn ngào rưng rưng nhớ
Thuở Sài Gòn ta đã sát vai nhau.

Quê hương mình vẫn đẹp lắm anh ơi
Gò Vấp đó, thời ấu thơ nhung nhớ
Đất Cầu Hang cũng tấp nập người qua
Chỉ thiếu anh cùng bên em sánh bước

Mái trường xưa ngày nào ta chung lối
Giờ đã không còn những bước chân đôi
Vẫn cơn mưa gợi cho ta niềm nhớ
Để tìm về kỷ niệm tuổi ngây thơ.

Công Viên 
Chiều Vắng


Bên đường vắng chiều nay buồn như lặng

Chỉ mình em bên ghế đá công viên

Anh có nhớ ngày nao mình chung bước

Nhặt lá vàng cùng ghép chữ thành thương.


Mưa ướt áo nhẹ rơi từng hạt khẽ

Sao thấy lòng cũng khẽ gọi tên anh

Hoa sứ trắng rụng rơi đầy sân vắng

Làm cây sầu mãi lưu luyến vấn vương.


Hàng dừa ven cũng nhìn em trìu mến

Trĩu lá dài như níu bước chân em

Ánh đèn đêm lẻ loi nơi góc tối

Rọi sáng hồn cạnh góc nhỏ đơn côi.


Trái sao vàng đang rụng cùng với gió

Như khoe mình cùng chong chóng tuổi thơ

Đan xen giữa cánh lá xanh màu nhớ

Để tìm về những ngày tháng xa xưa.


Có khi nào gió ngừng không thổi nữa?

Sao... chắc lặng buồn trông gió mãi thôi

Gió là gió làm sao ngưng thổi được,

Cũng như tình chắp đôi cánh yêu thương.


Trà Vinh, viết ngày 17/07/2016

Cứ Ngỡ

Cứ ngỡ mình là bầu trời xanh mãi
Cứ ngỡ mình là thế giới của ai
Cứ ngỡ mình là trái tim bừng cháy
Cứ ngỡ mình là biển cả mênh mông.

Cứ ngỡ, trong muôn vàn điều cứ ngỡ
Làm được gì? Khi chỉ là dệt thêu
Hứa làm chi khi mà lòng không muốn?
Hứa làm gì khi dạ cũng thờ ơ?

Dẫu biết rằng cứ ôm niềm thương nhớ
Là đêm trường mãi gọi khúc bi ai
Lòng muốn quên lại càng thêm trĩu nặng
Vương vấn này người nào đó có hay.

Có phải yêu là gom đầy nước mắt?
Để cho lòng cứ thổn thức ngổn ngang?
Sẽ thế nào khi hai người hai hướng?
Biết làm gì trót nặng khúc sầu mang?

Từ ly nhé, anh ơi từ ly nhé!
Duyên đã tàn, nợ cũng chẳng có đâu
Chúc anh vui cùng niềm vui rong ruỗi
Để nụ cười sẽ nở mãi về lâu.

Trà Vinh, viết ngày 5/9/2016

Cô Giáo Tôi

Trân quý viết tặng cô Giáo Trương –
Cô Kim Thương

Cô giáo em vẫn đứng bên phấn bảng
Trên bụt giảng trao chữ nghĩa cho đời
Mái tóc giờ chắc cũng ngả màu sương
Mười bốn tuổi em còn hồn nhiên lắm.

Em nào biết tình thiêng liêng cao cả
Cô yêu thương chỉ dạy biết bao điều
Tạo điều kiện em học hành hăng hái
Biết em nghèo cô bảo bọc chở che.

Nhớ những ngày đám bạn cùng nhau trốn
Mò bắt ốc lấy làm niềm thú vui
Cô phạt hết sắt se buồn trong mắt
Kỷ niệm tròn cùng tri thức không nguôi.

Gửi đến Cô ngàn lời yêu trìu mến
Chữ nghĩa gầy trau chuốt chưa thành lời
Muốn trong Cô sáng mãi hạnh phúc vui
Thương rất thương một đời Cô cho hết...

"Giao" - "Thương" ơi trong lòng em nhớ mãi
Người làm sáng tỏa cả những tâm hồn
Công ơn này biết làm sao đền đáp
Chỉ mong Người sức khỏe với thời gian.

Gò Vấp ngày không nắng
Viết ngày 02/10/2016

Người Thầy

Trân quý viết tặng Thầy Bảy - Nguyên Phó Hiệu Trưởng Trường Cán Bộ Quản Lý Nông Nghiệp Và Phát Triển Nông Thôn 2

Dòng đời lặng lẽ trôi theo ngày tháng
Qua bao năm tôi gặp lại người Thầy
Sau khoảng lặng vẫn một thời vang bóng
Nụ cười hiền lan tỏa như nắng mai.

Vẫn ân cần giản dị đôi mắt sáng
Giọng nói ấm lòng chan chứa niềm riêng
Nhìn Thầy với mái tóc lẫn màu sương
Ngậm ngùi tiếc thời gian như cơn gió.

Kỷ niệm đầy cũng Thầy ngao du ký
Đại Nam rộng dài biết mấy người qua
Cọp trắng đó cũng ngước nhìn sơn thủy
Dòng sông xanh ngọc nối bước chân xa.

Những bữa cơm trưa cùng Thầy vẫn nhớ
Rộn rã lao xao câu chuyện vui cười
Giờ còn đâu tháng ngày hạnh phúc ấy
Nhớ vơi đầy dưới mái trường không khuây.

Trong ký ức khơi màu luôn xao xuyến
Mong thời gian đừng như bọt trùng khơi
Đừng phai nhòa tâm tư như trăng sáng
Giữ mãi trong lòng Thầy tôi kính yêu!

Trà Vinh, ngày không nắng 14/10/2016

Trăng Và Em

Niềm yêu nhớ có theo chân rời lối
Cho nồng nàn mộng ước với trăng sao
Mây tha thướt cũng dìu bước theo nhau
Cùng bóng nhạn lơ thơ vầng trăng tỏ.

Đêm chơi vơi sao lòng ta chưa ngỏ
Ôm ấp tình khơi mộng đẹp chờ mong
Dẫu tên em sáng rọi cả trời đông
Muốn với tay để nắm trăng anh lại.

Luyến thương ơi! Anh có là trăng sáng
Theo em về cùng ươm giấc mơ đêm
Và "Sao Em" vẫn lung linh giọt mềm
Gom tiếng cười - khúc hát còn vang vọng.

Biển nhớ mong mãi đong dài suối tóc
Như dịu dàng lơi lả giữa bến bờ
Dù núi cao có che lấp sao trời
Cũng không đổi tình yêu em gửi lại.

Trà Vinh, viết ngày 16/11/2016

Biển Chiều


Sóng biển chiều nay mình em đơn lối

Tóc gió ngạt ngào nhụy thương thoảng bay

Cho em tìm hơi ấm của hôm nay

Để vòng tay quyện hòa cùng nỗi nhớ.


Có phải tình anh mênh mông cát trắng

Dọc đường dài liễu rũ với hàng dương

Nghe hương yêu hé nở sao thầm lặng

Dạt vào lòng chút muối mặn biển thương.


Là anh đó sáng hoài dù đêm tối

Biển lung linh rọi chiếu những vì sao

Hạt buồn nào rồi cũng chóng phai mau

Trải lòng mình len vào dòng ký ức.


Nghe trong tim như rơi vị giọt đắng

Của dĩ vãng những ngày đã xa xôi

Hoàng hôn kia màu ánh vàng nắng nhạt

Đưa vào lòng thoảng chút nhớ mù khơi.


Trà Vinh, ngày 06/12/2016


Tuyết Đông

Trời Đông giá buốt hồn đơn mỏi
Cánh tình buông đổ tựa mây trôi
Tuyết phủ sương mờ giăng ngập lối
Lệ nhỏ giọt buồn ngỡ mưa rơi.

Mưa rơi từ dạo tình chia cách
Se sắt niềm đau vẫn chưa phai
Vó ngựa chùng chân người đâu thấy
Chỉ thấy quanh đây nỗi nhớ ai.

Ai xa xôi để thương để nhớ
Cho hồn thơ lạc lối em về
Cho cỏ cây cũng sầu héo úa
Cho bước đi tiếc nuối tháng ngày.

Ngày tháng ấy như chim chắp cánh
Vội bay cao như cánh tình anh
Còn đây chút dỗi hờn thơ dại
Hãy trả lại em giấc mơ xanh.

Gò Vấp, viết ngày 09/04/2017


Khung Tranh Tình

Đường dài xa bóng chiều dần nhạt
Cây khô cành đứng đợi chờ ai
Nơi phương trời thẳm mờ sương ảo
Em trông theo vệt nắng trên tay...

Lá rơi khô tàn trên gót nhỏ
Chiều thu vàng nhè nhẹ phai mau
Đỏ, xanh màu lá lòng xao xuyến
Như gửi hồn theo mãi chốn nào.

Xa có xa, gần không thể tới
Khung tranh tình vẫn đượm dấu yêu
Gió dịu dàng tung bay tóc rối
Cũng thấy sao như lạnh rất nhiều.

Về thôi trên lối đầy xác lá
Ngại ngùng bước nhỏ quá xa xôi
Em nhặt được không? Từng mảnh vỡ
Để ghép vào đây mộng lứa đôi.


Trà Vinh, viết ngày 14/04/2017


Ngày anh đi

Ngày ấy anh đi, trăng tròn mười chín
Trước ngõ hoa vàng, nở nhánh tương tư
Bâng khuâng em ngỡ, tình là, hoa mộng...
Thoảng nụ mơ yêu, đượm nét hương nồng.

Ngày ấy anh đi, Xuân còn chưa tới
Vẫn gió Đông buồn, bỏ mặc tình nhau
Yêu thuơng chưa đủ, nỡ buông, tình mỏng...
Gửi lại vào tim, nửa mảnh hạt sầu!

Ngày ấy anh đi, sương mù giăng lối
Con tàu trôi biển cả tím mênh mông
Dấu chim bay, có bao giờ trở lại?
Sao gió mùa sang, vẫn cứ chạnh lòng!

Ngày ấy xa xôi, biết anh còn nhớ?
Quên hẹn một lời, lạc mất đời nhau
Nào cách xa đâu, vốn tình, vẫn giữ...
Chẳng vẹn lời xưa, cũng chẳng phai màu!

Gò Vấp, viết ngày 06/05/20172

Bài thơ chưa đặt tên

Giờ tháng mấy? Ve râm ran trỗi khúc
Dư âm buồn vang dậy bước chân thưa
Cây phượng vĩ bên đường như xõa tóc
Đợi chờ ai góp nhặt mảng hương xưa.

Giờ tháng mấy? Ai thay rồi màu áo
Giỏ phượng hồng không đựng hết sầu vương
Ta mang theo ký ức thời tuổi mộng
Làm hành trang dong ruỗi vạn nẻo đường.

Người có biết nơi phương trời xa lạ?
Tôi ép trọn hương nồng cánh hoa yêu
Giờ nhìn thấy từng bông hoa đỏ rụng
Như màu tim tơi tả giữa quạnh hiu.

Tìm đâu thấy khung trời xanh mơ ước
Trôi xa rồi như phút ấy chia phôi
Bên thềm xưa thiếu vắng người mong đợi
Làm sao nguôi yêu dấu trót đong đầy!

Trà Vinh, viết ngày 11/05/2017


Dấu Chân Xa

Lao xao nghe lá hôn chân nhỏ
Cỏ trải đường em nhẹ bước theo
Nghe bâng khuâng nụ tình gọi khẽ
Lối hồng ai đón ngõ vào yêu.

Đêm trăng soi sáng treo lơ lửng
Gốc liễu gầy mong đợi có hay
Trông xa xăm gợi buồn hụt hẫng
Nhớ tình đâu vắng bỗng mờ phai.

Đành sao lời từ ly vội vã
Nhẹ nhàng người gửi lại trong tôi
Vết hằn sâu cho tôi mãi giữ
Một thuở yêu đương ngát hương đời.

Đâu đây mong nhớ ai hờ hững
Gót nhỏ hồn hoang lạc chốn nao
Khi trao tay mộng đầy hẹn ước
Có ngờ đâu lúc phải lìa nhau.

Trà Vinh, viết ngày 20/05/2017

Bên Thềm Xưa

Giờ tháng mấy? Ve râm ran trỗi khúc
Dư âm buồn vang dậy bước chân thưa
Cây phượng vĩ bên đường như xõa tóc
Đợi chờ ai góp nhặt mảng hương xưa.

Giờ tháng mấy? Ai thay rồi màu áo
Giỏ phượng hồng không đựng hết sầu vương
Ta mang theo ký ức thời tuổi mộng
Làm hành trang dong ruỗi vạn nẻo đường.

Người có biết nơi phương trời xa lạ?
Tôi ép trọn hương nồng cánh hoa yêu
Giờ nhìn thấy từng bông hoa đỏ rụng
Như màu tim tơi tả giữa quạnh hiu.

Tìm đâu thấy khung trời xanh mơ ước
Trôi xa rồi như phút ấy chia phôi
Bên thềm xưa thiếu vắng người mong đợi
Làm sao nguôi yêu dấu trót đong đầy!




Ngoại Ô Buồn

Mưa ở đây cứ rơi đầy rét mướt
Xa đô thành không ánh sáng đèn đêm
Trong mênh mông nghe lặng bước chân mềm
Ta chợt thấy hình như mình đang mất.

Cứ như thế thời gian dần đối mặt
Đã bao mùa thay lá rụng đầy sân
Cây nguyệt quế trắng xóa trắng cả lòng
Để đếm được bao nhiêu lần thương nhớ.

Từ dạo ấy tình yêu người bỏ lỡ
Rồi trăng tròn trăng khuyết có ai hay
Chôn tâm tư vùi lấp theo tháng ngày
Giờ nuối tiếc đã không còn xuân sắc.

Mưa vẫn rơi, rơi hoài chưa thể dứt
Ta chạnh lòng muốn hỏi bởi vì đâu?
Tháng ngày trôi, trôi mãi tới nơi nào?
Người phương ấy bao giờ mưa có nhớ!

Không Có Em

Sao chiều nay không có em
Cho hàng cây đứng lặng im
Nghe đường dài như xa thêm
Nhiều người qua, qua rất mau.

Anh chờ mong ngã hoàng hôn
Mà đèn đêm chưa muốn lên
Sầu lòng anh ngun ngút cao
Còn tìm đâu không thấy nhau.

Buồn tàn thu mưa có rơi
Giờ người đi, đi quá xa
Lòng ta mong, nghe nhói đau
Hiểu giờ đây đang mất nhau.

Từ vòng tay ôm quá lơi
Nào ngờ như chim muốn bay
Về một nơi em ước mơ
Để tình anh sầu chơi vơi.

Lời từ ly nói ra chi
Cho anh mơ còn có em
Trong tim yêu đừng nát tan
Dù biết quên là xót xa.

Rồi chiều nay không có em
Rồi chiều nay không có em.

Đường Xưa

Nơi ấy có những ngày mùa đông
Nơi ấy ta tương tư động lòng
Nơi ấy cho một đời dĩ vãng
Giờ nơi ấy người có còn không?

Có những tháng ngày ta bên nhau
Chưa cầm tay ước hẹn câu nào
Chỉ mắt nhìn nhau qua song cửa
Đã hiểu lời yêu tựa sóng trào.

Tìm nhau biết tìm nhau nơi đâu?
Nẽo ấy người đi vướng mây sầu
Lối này đắng ngắt tình dang dở
Biết có bao giờ mới thấy nhau.

Đường xưa thăm thẳm ánh trăng sâu
Đời mình một thoáng giấc chiêm bao
Anh xa xôi quá tình vạn dặm
Em biết tìm đâu mỏi chốn nào.

Anh Nơi Đâu

Trăng lung linh tàn cây rọi chiếu
Đỗ quyên cánh mỏng nhẹ đưa hương
Chim say giấc ngủ còn hoang mộng
Ngoảnh lại nửa đời - lỡ người thương...

Anh nơi đâu? Trăng vàng xuôi ngược...
Mỗi góc trời cũng một vầng trăng
Có thấy nhau? Đêm mơ chìm đắm
Dưới đáy hồ sâu trăng vẫn nằm...

Anh nơi đâu? Chừng nào mới biết!...
Tâm không bình như sóng đầy vơi
Cơn gió thoảng qua làm xao động...
Ngoài song chiếc lá nhẹ nhàng rơi.

Anh nơi đâu? Chừng nào mới nhớ!...
Cuộc đời không đủ dài để quên
Cho yêu thương miên trường vĩnh kết
Để mộng tình chắp cánh bay lên.

Ai thấy không? Người tôi yêu dấu
Lặng lẽ góc trời mỗi hoàng hôn
Để khi chia nửa vầng đôi ngã
Có kẻ hao gầy tuổi chờ mong.

Đêm nay sương lạnh như Đông cuối
Anh nơi đâu? Mờ khuất trời mây!...
Gió se lạnh buốt hồn đơn mỏi
Vẫn gửi lòng mơ - Ánh trăng đầy...

Sài Gòn, viết ngày 27/10/2016

Tình Tan

Cho anh hết tình yêu em chỉ thế
Không đủ vừa đủ sức níu chân anh
Em chỉ có mỗi tim với một lòng
Sao thể đổi hơn nửa đời hạnh phúc.

Em vẫn biết tình anh là cao vút
Tay dẫu dài không vối tới chân anh
Mang tâm tư trao trọn hết một lần
Không hối tiếc in hằn sâu ký ức.

Đêm yêu thương dù một thời đã mất
Sao dư âm còn văng vẳng đâu đây
Bởi ta si hay ta dại yêu người
Mà thủy chung với khối tình tan mộng.

Anh sang sông bến bờ như mở rộng
Khoảng trời không chùn bước trái tim anh
Cứ đi đi đừng ngoảnh lại một lần
Khi nuối tiếc đã không còn nhau nữa.

Mưa Thu

Lao xao đá sỏi trong chiều hoang dại
Ngỡ ngàng từng bước khẽ anh đi qua
Như đón lấy hồn thu trôi nhè nhẹ
Rồi lá vàng cũng lặng lẽ bay xa.

Anh mang tới đây gió thu rời rạc
Sao khỏa lấp đầy hơi ấm trong tay
Mưa cuối mùa đang vội vàng tiếc nuối
Cho em sợ bóng tối của đêm dài...

Đêm nay nữa thôi nhìn nhau không nói
Dẫu một lời son sắc có ngày mai
Đom đóm lập lòe ngỡ ngàng sao rụng
Soi bước ai dong ruỗi kiếp lưu đày...

Gió mưa đâu! Phũ trùm màn đêm tối
Em lạc loài trong biển sáng phù hoa
Mưa sao? Nghe mặn đắng bờ môi lạnh
Tìm không ra! Quên mất lối về nhà...

Sài Gòn, viết cuối mùa Thu năm 1976

Em Là Ai

Em là ai - Trăng sao đưa đến
Nhánh sông tình theo nước cuốn trôi
Ta đi hoang hồn như tan biến
Giữa đôi bờ sầu - Tim buông lơi...

Em là ai - Lặng thinh không nói
Tím giăng bầu trời áng mây vương
Ta lang thang say tìm mộng ước
Theo cánh ngây tình đến bên người.

Đôi mắt xa xôi màu nâu thẳm
Dáng nhỏ thu gầy nhẹ bước êm
Đi qua đời ta mang theo sóng
Để phút suy tư - Có êm đềm!...

Em là ai - Bao lần tuổi nhớ
Đến rồi đi như giọt sương tan
Cho ta yêu một đời quên lỡ...
Trái đắng bờ môi nở vội vàng.

Em xa rồi - Em đâu có biết!
Mảnh vườn hồng lá đỏ úa rơi
Hoa héo màu như òa tan vỡ
Ánh tình nồng - Ai ru chơi vơi!

Em mang trăng sao theo nỗi nhớ
Mù tối hao gầy nẻo về đâu!...
Chút tình nhỡ muộn - Ôi bỡ ngỡ
Chỉ trái tim đau - Lắng đọng sầu...

Sài Gòn, viết ngày 7/10/2016

Tương Tư

Dù khắc khoải xa xôi biết mấy
Để em nhẹ khuất áng mây trôi
Phố vắng giờ đây chia hai lối
Ai nỡ sầu ai! Phút chia phôi...

Đêm sâu vằng vặc tìm chẳng thấy
Lặng lẽ bên trời ánh sao rơi
Em mang hồn tôi về nơi ấy
Một nửa còn đây - vật vã đời...

Tim có bơ vơ nghe giá buốt!
Sầu miên trắc ẩn bóng đêm tan
Hoàng hôn chưa ngả sao luyến tiếc
Như chưa bao giờ có muộn màng.

Bâng khuâng ta thấy hồn ngây dại
Giấu mảnh ân tình có phôi phai
Hương xưa qua ấy quên trở lại
Rét mướt rơi đầy trĩu nặng vai.

Cỏ úa trong vườn tương tư mãi
Nhòa nhạt vơi màu cả hồn thơ
Trong hoang liêu mơ về chốn ấy
Tìm bến thương yêu - đến dại khờ...

Sài Gòn, ngày 23/09/2016

Nợ Tình

Đừng nên bắt đầu biết không thể
Để giây phút tuyệt vời trên mi
Không thấy đau không có chia ly
Vương ân ái làm sao trả nữa.

Biết không thể nên anh đừng hứa
Dù nắng dù mưa dù ngày mai
Đường về nhà em dù có dài
Đừng vướng bận lòng thêm trĩu nặng.

Thu sang rồi trời như nhạt nắng
"Cúc" nở vàng đẹp nhất mùa thu
Có bâng khuâng hoa có lạnh lùng
Ai chạnh lòng ngăn dòng dư lệ.

Hoa có đẹp có vàng hơn thế
Cũng chỉ là một thoáng hoa rơi
Anh là mây là gió lưng trời
Xa xôi lắm khỏi tầm tay với.

Buổi đầu gặp nhìn chi bỡ ngỡ
Trao nụ cười ánh mắt vấn vương
Hẹn gì nhau vạn lối trăm đường
Sao phải gặp để tình em nợ.

Sài Gòn, viết ngày 31/08/2016

Rừng Lan

Một buổi chiều trên đồi thông nhỏ
Trời ngát xanh màu ý thong dong
Nghe hồn thơ chợt thấy động lòng
Khi hòa mình chốn tương tư cảnh.

Gió vi vu xen cành lá mỏng
Bát ngát rừng chen lẫn màu lan
Ta ngu ngơ vẫn muốn đi tìm
"Lâm Lan" ấy khúc sầu muôn thuở.

Thiên tình sử một đời vẫn nhớ
Có bao người làm được vì yêu
Trao tâm tư chỉ nhận một điều
Mong tình ấy sáng ngời hạnh phúc.

Nhưng ai biết tình "Lâm Lan" khúc
Mang một đời hai mảnh tình chung
Rồi một kiếp phai nhạt má hồng
Để sầu người thiên thu vạn cổ.

Tình là gì sao yêu phải khổ
Mà nhân sinh một kiếp bèo trôi
Tương phùng rồi lại phải chia phôi
Tìm tri âm một người đâu có.

Hãy cứ để hồn bay theo gió
Ở khoảng trời không thấy bể dâu
Ai đếm được rừng núi cao sâu
Trái tim mình là bao rung động.

Sao tình không thể là mây trắng
Yêu một người có nghĩa gì đâu
Một đời một kiếp mãi u sầu
Bay khắp trời tìm nhau chẳng thấy.

Biển Và Tôi

Quê tôi có đồi mênh mông cát trắng
Có trải dài đá sỏi mãi cằn khô
Cũng có những ngày nắng hạn mưa thô
Nhưng có hàng thùy dương mê hồn đẹp.

Tôi bên biển như tình lang tuổi nhỏ
Cứ tung tăng sóng gợn chẳng ba đào
Mãi vô tư đùa cợt biển ngàn khơi
Hàng thùy dương vẫy chào che chắn gió.

Thuở rời xa tuổi hãy còn rất nhỏ
Vẫn khắc sâu ký ức mỗi con đường
Thuyền về bến tấp nập những yêu thương
Mẹ cho biết hôm nay mình nướng cá.

Ngày tôi đi biển vẫn còn đứng đó
Khuất xa dần khoảng cách buổi hoàng hôn
Như bâng khuâng lặng ngắt cả tâm hồn
Chia ly ấy bây giờ là mấy thuở?

Tình tôi yêu biển trời không thể nhỡ
Có cuồng phong sóng thét cũng không lo
Cho tôi một đời ấm áo cơm no
Dù chăng nữa là quê hương tiếng gọi.

Mảnh đời tôi đi ra từ nơi đó
Chốn thăng trầm cũng chỉ là phù du
Mỏi đôi tay không khuất được sương mù
Nên biết nhớ yêu thương mình đang có.

Tuổi hồn nhiên đi theo miền biển nhớ
Sóng gió gì từng thấy cũng đi qua
Tôi yêu biển từ lúc phải xa nhà
Nên tiếc nuối một thời thơ mộng đẹp.

Sài Gòn, viết ngày 17/08/2016

Chờ Mong

Đã xa xôi rồi, xa lắm không?
Người đi biền biệt khuất bên lòng
Trăm năm hẹn ước tình một thuở
Biết có duyên gì để chờ mong.

Khúc nhạc năm nào nhỡ nhạt phai
Một thoáng xa rời dấu chim bay
Biển Bắc trời Nam đường đôi ngã
Có dạo được chăng bóng đêm dài.

Tình đã theo ta nửa đường dài
Một đời một kiếp chẳng hề phai
Theo mây theo gió, đời dong ruỗi
Bạc trắng mái đầu cõi trần ai.

Ai biết tình ai có đợi chờ
Có còn ôm mộng dệt vần thơ
Tương tư khúc nhạc hòa đôi bóng
Hay trong ngấn lệ chỉ là mơ.

Biển Yêu

Biển mênh mông tình cũng mênh mông
Ráng chiều rơi xuống áng mây hồng
Bâng khuâng nhẹ bước tìm dư ảnh
Xa tận chân trời có dễ không.

Chỉ thấy sóng xô màu xanh biển
Cuồn cuộn trào dâng hét vang trời
Trong miên man ấy lòng như đã
Cảm thấy yêu nhiều biển mù khơi.

Gió cứ bay xa tầm tay với
Trời đất rộng cao cũng bao la
Sao nghe lạc lõng hồn đơn lối
Nghìn trùng xa lánh biển không nhà.

Dốc Mũi cheo leo còn mong đợi
Gót hồng chân nhỏ đã đi qua
Dẫm bước lên "hà" nghe ran rát
Như nhớ tuổi mình thuở mười ba.

Nắng chiều dần tắt hoàng hôn cận
Khuất một chân trời đỏ chu sa
Đơn độc mình ngắm tà dương lặn
Muốn đưa hồn khỏi chốn bôn ba.

Chiều nay biển hát trùng dương gọi
Ru lòng lữ khách chốn tha hương
Sóng tràn lên cát khe khẽ hỏi
Tìm chút yêu thương kẻo nhỡ đường.

Biển có bao giờ lẳng lặng nghe
Lời ta tình tự ánh trăng khuya
Yêu ai yêu mãi lòng son sắt
Như sóng triền miên giữa đêm hè.


Chú thích:

_ "Hà": Hà biển là một loại trai hến nhỏ. Khi vừa nở ra nó đã bơi đi khắp nơi như cua biển nhỏ, tôm hùm nhỏ. Nhưng khi đã đến giai đoạn thành vỏ cứng thì chúng không bơi nữa, chúng bám vào mặt ngoài các vật thể và mất khả năng di chuyển. Tập tính bám vào mặt ngoài vật rắn của hà biển - mà lại do hàng triệu con cùng bám - đã gây cho loài người những phiền phức rất lớn. Hà có rất nhiều giống khác nhau. Giống hà bám đá chỉ thích sống trên bề mặt đá mà không thích bám vào gỗ hay sắt thép.



_ "Dốc Mũi": Dốc của Đồi cát ở Mũi Né. Đồi cát Mũi Né cách trung tâm thành phố Phan Thiết chừng 20 km theo hướng Đông Bắc, đang trở thành điểm tham quan hấp dẫn du khách trong và ngoài nước. Đây được xem là đồi cát có một không hai tại Việt Nam, bắt nguồn từ mỏ sắt cổ  tồn tại hàng trăm năm tạo nên. Cát óng ánh trải thảm như sa mạc  hoang vu, thay hình đổi dạng nhờ gió bào mòn. Hiện tượng xâm thực của cát kiến tạo vô số hình thù kỳ thú. Trông gần, nhưng lại hóa xa, những cồn cát tưởng chừng đi bộ một lúc là đến, kì thực lại dài bất tận.

VIDEO CLIP 


Nhạc: Minh Thao 
Thơ: Ngọc Phương Ly (Tú Anh)
Hòa âm: Phương Trần 
Trình bày: Trung Tín 
Mix: Lý Công 
MV: Ngọc Phương Ly

********************
Ca - Nhạc sĩ: Hà Lan Phương
Thơ: Ngọc Phương Ly (Tú Anh)
Đệm đàn: Nguyễn Hải


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire