jeudi 7 décembre 2017

Nguyễn Thành Tài



Mỗi một bài thơ tựa đóa hoa 
trổ sắc hương lan tỏa nồng nàn


THƠ SAY

Mây trời trăng nước mông mênh,
Buồn vương, vương nhớ, buồn tênh, tênh buồn.
Xa xa suối chảy xa nguồn,
Nguồn kêu róc rách ,nguồn tuôn xuống ngàn.
Âm vang… thác đổ âm vang,
Núi cao, cao ngất… mây ngang lưng trời.
Biết đâu, đâu biết… người ơi !
Nhớ thương, thương nhớ,  khi vơi lại đầy.
Tháng ngày, ngày tháng… qua ngày,
Chờ ai… ai biết ? chờ ai… ai chờ ?
Khuya lơ, khuya lắc …khuya lơ,
Bên hiên một bóng trăng mờ một trăng.
Thơ say thơ chuốc hơi men,
Tỉnh say, say tỉnh… một trăng một mình.
Say say, tỉnh tỉnh…. thình lình…
Giật mình thức dậy thấy tình trong mơ…!
Nguyễn Thành Tài

THƠ ƠI

Thơ ơi,
Thơ có từ đâu ?
Thơ đem nhung nhớ u sầu cho ai ?
Thơ ơi,
Thơ dệt tương lai
Thơ yêu dĩ vãng thơ say ân tình.
Thơ ơi,
Thơ đẹp, thơ xinh
Thơ đem nắng ấm bình minh khắp trời.
Thơ ơi,
Thơ dệt mộng đời,
Thơ còn lưu luyến vẽ vời hương yêu.
Thơ ơi,
Thơ tuổi bao nhiêu ?
Mà thơ như khúc nhạc chiều dịu êm.
Thơ ơi,
Vần điệu êm đềm
Nhẹ nhàng lướt gió, như đêm Nguyệt Cầm.
Nguyễn Thành Tài

NHỚ

Rằng ai có biết  nỗi niềm ai ?
Tình đắm duyên ta mộng ước hoài.
Bến Ngự vẳng nghe hò mái đẩy,
Trường Tiền vọng lại nhạc thiên thai.
Chuông chùa Thiên Mụ :  lời ai oán !
Đỉnh dốc Nam Giao : tiếng thở dài !
Nhớ nón bài thơ, tà áo trắng,
Tóc thề thả gió phất phơ bay .
Nguyễn Thành Tài

THƠ LÀ GÌ

Thơ là dệt mộng vương tơ,
Thơ là đứng đợi ngồi chờ bóng em.
Thơ là tựa gối bên thềm,
Thơ là thổn thức đêm đêm nhớ nàng.
Thơ là ra thở vào than,
Thơ là tình phụ hai hàng lệ rơi,
Thơ là hồn thả chơi vơi,
Thơ là tan vỡ lệ rơi não nề.
Thơ là ghép vạn lời thề,
Thơ là hạnh phúc những khi hẹn hò,
Thơ là lòng rối tơ vò,
Thơ là từng phút âu lo bẽ bàng.
Thơ là những bước lang thang,
Thơ là ngơ ngẩn bàng hoàng nhớ nhung,
Thơ là đơn chiếc lạnh lùng,
Thơ là tình rẽ không chung lối về.
Thơ là sầu muộn tái tê,
Khóc cười, mong đợi mọi bề khổ đau,
Nỗi buồn lệ cũng theo mau,
Mượn thơ ghi lại cho nhau muôn đời .
Nguyễn Thành Tài

GHÉT…THƯƠNG…

Ghét thương chỉ có một người,
Ghét cay, ghét đắng, trọn đời nhớ thương.
Ghét thương là chuyện đã thường,
Ghét thương, thương ghét vấn vương tơ lòng.
Ghét người thao thức đợi mong !
Ghét mình ra đứng vào trông mỏi mòn.
Ghét anh, em nguyện sắc son,
Ghét em, anh nguyện lên non cũng trèo .
Nguyễn Thành Tài

GỞI VỀ AI
Bài xướng

Đọc bài thơ gửi,  gửi về ai ? 
Lòng bỗng dâng sầu khóe mắt ai ! 
Mây phủ sau đồi ngăn cách bóng , 
Đèn treo trước ngỏ nhớ nhung ai ! 
Ngỡ ngàng chân bước nao nao dạ ! 
Bỡ ngỡ duyên cười , bẽn lẽn ai . 
“Kỷ Niệm” êm đềm từ thuở ấy , 
Ngàn năm nào dễ đã quên ai .
Nguyễn Thành Tài
Bài họa : 1
BIẾT GỞI AI
Thơ viết xong rồi biết gởi ai !
Đem vào “kỷ niệm” tặng riêng ai !
Mây trôi lờ lững mong tìm bạn !
Chân bước ngập ngừng tưởng nhớ ai !
Sương lạnh thấm vai sầu áo não !
Trăng nghiêng soi bóng nỗi bi ai !
Đèn khuya thao thức sao đêm rụng ,
Lưu luyến thương hoài bóng dáng ai .
Nguyễn Thành Tài
Bài họa : 2
CỨ GỞI… AI
Bồi hồi tấc dạ, tội chi, ai!
Bối rối nhìn thơ, hỏi nhớ ai?
Thế giới đông người sao não chúng
Tâm tư riêng bóng vẫn hoài ai
Đối gương lòng tưởng chừng ai đó
Nhìn cảnh tình tràn rứa đó ai!
Giữa chốn trần ai, ai có biết
Thì thôi, ai cứ gửi cho… ai!
Ynguyên
NỖI LÒNG

Người ơi, Người có biết không ?
Ta sầu ta nhớ, ta trông ta chờ !
Người ơi , người chớ hững hờ,
Đèn khuya hiu hắt ta mơ ta màng.

Bên song soi ánh trăng vàng,
Từng cơn gió rít lạnh lùng thấu tim.
Mấy thu ta đợi, ta tìm,
Bâng khuâng trong dạ, nặng chìm trong tâm.

Thẫn thờ từng bước âm thầm !
Nhớ nhung khắc khoải…  lặng câm nỗi lòng.
Vần thơ viết dở chưa xong,
Tình thơ tiếp nối vẫn mong chung vần !

Đếm sao trời, ngỡ như gần,
Mà xa, xa tít vạn lần chim bay.
Phương nào người hỡi có hay,
Phương nào ta nghĩ có ngày  gặp nhau.

Phương nào ta vẫn một màu,
Phương nào  lòng mãi đớn đau phương nào ?
Xa lăng. xa lắc cớ sao !
Lại gieo vần nhớ, trót trao ân tình !!!
Nguyễn Thành Tài


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire