Mỗi một bài thơ, một bài hát tựa đóa hoa
trổ sắc hương lan tỏa nồng nàn
PHIỀN MUỘN
Chúng ta một lũ ngông
cuồng
Uống sương thiên cổ,
diễn tuồng khùng điên
Quanh năm luẩn quẩn
một miền
Si mê tình tự, khiến
phiền muộn thơ
Cát vàng thốc bụi
hoang sơ
Ngàn câu huyễn cảm
trên bờ pha phôi
Kinh văn chương niệm
suốt đời
Kệ bâng quơ tụng xa
vời thủa nay
Chúng ta một lũ đắm
say
Đã quên thân phận còn
đầy đọa nhau
Bây giờ tới tận muôn
sau
Đừng ai nhắc chuyện
công hầu dở dang
Một trời mũ áo sô tang
Lẫn trong khói tỏa mây
ngàn mong manh
Vạn niên tâm sự long
lanh
Như kim cương vỡ tan
thành lệ mưa
Chúng ta một lũ cuồng
xưa
Hẹn nhau trễ chuyến đò
trưa lỡ thời
Để rồi cạn chén rong
chơi
Tỉnh ra, không thấy
một người nào quen ...
CAO MỴ NHÂN
BUỒN THƯA
Buổi chiều khi nắng vừa
tan
Em ra sân ngó sắc tàn
vàng phai
Hình như có tiếng thở
dài
Trong thơ, nên mới u
hoài tháng năm
Ô hay, đêm đã nguyệt
rằm
Trăng chia hai nửa âm
thầm nhớ nhung
Tơ mây thả cánh mông
lung
Tình anh vơi nhẹ khiến
lòng buồn thưa
Sao trời không nổi
giông mưa
Cho em rũ sạch hồn thơ
si cuồng
Để anh đỡ phải vương
thương
Trái tim dấu kín ngàn
chương tình sầu
Dặn dò từng kiếp đến sau
Bao nhiêu kiếp mới hết
mầu pha phôi
Muôn đời rồi cũng tới
nơi
Nghe chuông hò hẹn luân
hồi riêng anh...
CAO MỴ NHÂN
ANH VÀ QUỲNH
Bông quỳnh trắng hôm
qua
Vừa sáng rỡ nụ hoa
Trưa nay buồn hiu hắt
Trên một cành kim thoa
Em ngó quỳnh thiệt lâu
Có phải thời gian mau
Anh mang theo thương
nhớ
Để lại nỗi sầu đau
Quỳnh chưa nở cánh
tươi
Vì em bận yêu người
Hoa úa tàn mộng mị
Đã khép kín môi cười
Nhạc sĩ mù lang thang
Trên lưng khoác cây
đàn
Bước ngang sân dừng
lại
Đón hương quỳnh đang
tan
Em úp mặt vào tay
Sao anh rời nơi này
Về đâu không hò hẹn
Bỏ cuộc tình đắm
say...
CAO MỴ NHÂN
TẶNG PHẨM
Em bỏ vào tay anh
Hạt kim cương tình ái
Ôi, giọt tình long lanh
Ươm nụ hồng oan trái
Anh có đọc thơ em
Khi mùa xuân vừa tới
Khung trời buồn vào đêm
Phủ trái tim hấp hối
Hỡi anh yêu bạo tàn
Có nghe trong gió gọi
Lệ rơi đã đổ tràn
Ướt đầm đôi mặt gối
Anh bỏ vào lòng em
Cuộc tình sầu vỡ vụn
Em nhặt từng mảnh tim
Xót xa năm tháng
muộn...
CAO MỴ NHÂN
LẶNG YÊN
Em đang yên lặng, rất
im
Để nghe tiếng động
trong tim thế nào
Sẽ thôi nay ước, mai
ao
Và không sợ hãi lòng
chao đảo buồn
Lặng yên mới thấy tâm
hồn
Bao la hư thực, chập
chờn giả chân
Lặng yên xem thử lỗi
lầm
Bao nhiêu sai trái xa gần bấy nay
Một làn mây đỏ đang
bay
Tưởng không gian cũng
mê say lửa chiều
Hoá ra anh đốt tình
yêu
Phương nam như giải
khăn điều vắt ngang
Trao anh một chút lỡ
làng
Để xem thiên hạ ngỡ
ngàng vì em
Mùa xuân từ biệt nhau
thêm
Nhưng không quên được
nỗi niềm nhớ anh...
CAO MỴ NHÂN
LỜI KINH MỊ ẢO
Đừng xô em vào phản bội
Em đang hết sức yêu
mình
Anh cười : " Bảo
rằng lầm lỗi
Cuộc tình trong thơ hồi
sinh "
Em muốn thấy lại trái
tim
Mầu xanh hôm xưa anh vẽ
Tại sao anh không chiều
em
Hai năm dấu tim ủ kỹ
Hãy trả lại em nguồn
thơ
Em sấp mặt chờ Thượng
Đế
Anh cất luôn điều mộng
mơ
Hỡi anh, lời kinh Yêu Quí
Đắm chìm trong nỗi bi
thương
Vòng hoa thắt trên cổ
áo
Dẫu cho tất cả hoang
đường
Và anh vô cùng tàn bạo
...
CAO MỴ NHÂN
ANH VÀ Ô MAI
Hết tuổi ngậm ô mai
Nhưng ho cứ lai rai
Bạn tặng hộp xíu muội
Mặn lè, sao vẫn nhai
Ngày xưa chưa gặp anh
Bấy giờ còn xuân xanh
Ô mai vui thích lạ
Nhâm nhi vị chua lành
Đến khi gặp anh rồi
Thương yêu ngút tận
trời
Quả ô mai trong miệng
Nồng nàn mím đôi môi
Anh bảo : " cho
anh xin
Trái tình vướng môi em
Đừng cắn ô mai vỡ
Tê buốt cả trái
tim..."
Em thích thú vui mừng
Quả ô mai ngập ngừng
Trả cho anh xíu muội
Bằng nụ hôn lưng chừng
...
CAO MỴ NHÂN
ĐÊM MƯA HUẾ
Về đây để nhớ hàng cây
Bên sông còn đó tháng
ngày lớn lên
Tà mưa Thượng Tứ nghiêng
thêm
Vạt ưu tư cũng êm đềm
ngả theo
Hoá ra thương cảm đã
nhiều
Tĩnh Tâm lặng lẽ những
điều quan san
Xưa ta ngồi đợi trăng
tan
Lênh đênh hoa nở đón
nàng áo xanh
Giờ thì mắt lệ vòng
quanh
Vẫn em mà lỡ coi đành lạ
nhau
Thôi nghe mõ gọi canh
sầu
Huế đang mộng mị bước
vào lãng quên ...
CAO MỴ NHÂN
ĐÊM BUỒN THÀNH SAN
Gió xô mây phủ thành
San
Biển tây nhớ cửa sông
Hàn xa xôi
Em ơi, vén tóc trông
trời
Càng ngây ngất mộng,
càng chơi vơi tình
Kiếm cung mỏi mệt đao
binh
Đã lơi tay ở trường
đình mù sương
Thành San tương biệt
đôi đường
Ta qua nẻo ấy, lại
thương nơi này
Thì thôi mỹ tửu vơi
đầy
Đã quên quá khứ đêm
dài bấy lâu
Còn gì gởi gấm cho
nhau
Một câu hò hẹn cũng
đau nỗi mình ...
CAO MỴ NHÂN
LỜI XÂM
Một mình ngồi buồn xin
xâm
Quẻ ra sấp ngửa, nỗi
thầm lặng rơi
Đoán trong tâm tưởng,
bao lời
Cầu xin anh ở bên trời
luôn vui
Hình như có chút ngậm
ngùi
Cho riêng mình thiếu
vắng hồi bơ vơ
Xâm không hối hả đợi
chờ
Đồng xu sấp ngửa lững
lờ được, thua
Từ lâu quên đến cửa
chùa
Lắng nghe chuông mõ gỡ
bùa tỉnh, mê
Bốn phương mù mịt nẻo
về
Chân mây nào cũng lê
thê muộn phiền
Tình sầu tình lại cuồng
điên
Làm sao nhớ được thủa
tiền định kia
Mộ tình thơ vẽ trên bia
Hương tan, lửa tắt,
cách chia kiếp này ...
CAO MỴ NHÂN
TA CHỜ NGƯỜI
SUỐT CẢ CHIỀU SƯƠNG
Xưa Kinh Kha trước lúc
lên đường
Còn đợi một người, nên
vấn vương
Chẳng phải Kinh Kha hờn
bạo chúa
Ta chờ người suốt cả
chiều sương
Mới hay hiệp sĩ khi
thương nhớ
Cung kiếm u hoài vọng cố nhân
Quân tử lỡ thời nên lỡ
vận
Cả cười, tha thứ bạn
tri âm
Ngồi nhìn mây trắng lên
vời vợi
Ta biết người đang mộng
viễn hành
Đã bảo Kinh Kha buồn rũ
rượi
Bao nhiêu tân khách,
thiếu mình anh
Thì thôi, chuyện vặt,
người yêu mến
Quăng chén hồ trường,
đến với ta
Chí lớn đừng vơi theo
lệ nến
Đời nay sao có một Kinh
Kha ?
CAO MỴ NHÂN
VẼ LẠI TÌNH
TA
Trái tim anh vẽ cho em
Trên bờ cát lở, bình yên muộn sầu
Sóng trùng dương cuốn trôi mau
Tim thương đã vỡ trước câu tạ từ
Em về nghe nhịp tim thơ
Hỡi anh yêu dấu hững hờ phiêu
linh
Bỗng như mình phụ bạc mình
Sao anh không vẽ trái tình tim vui
Cho em nguyên nỗi ngậm ngùi
Đưa tay em nắm để rồi biệt xa
Một mình đứng giữa bao la
Xin anh vẽ lại tình ta một lần
Để rồi tất cả phù vân
Hỡi anh yêu dấu, trăm năm muộn màng
Tim xưa, xin trả lại ...chàng
Yêu người một kiếp, đợi hàng thiên thu ...
CAO MỴ NHÂN
MỘT CƠN SAY
Ô lạ quá, tưởng là quên tích tắc
Hoá ra mình nhung nhớ đến thiên thu
Biết bao điều đã rơi theo nước mắt
Cuộc tình thơ mê đắm giữa sa mù
Khi dừng lại lối mòn tha thiết hỏi
Anh ở đâu, năm tháng cũ không còn
Hoa tím nở trong vườn như ngóng đợi
Mới đầu ngày, môi thắm áng mây son
Trời sáng hẳn, bỗng lòng vui hớn hở
Ôi bình minh chan chứa sắc thu vàng
Năm tháng nhuận, bỗng dưng hồn bỏ ngỏ
Suốt đêm qua nũng nịu khói hương tàn
Anh thân kính, anh vô cùng huyễn hoặc
Đã cho em tất cả ước mơ đầy
Anh có biết sợi tình vương áo trận
Khiến em còn ấp ủ mãi cơn say ...
CAO MỴ NHÂN
PHẤN BƯỚM
Bướm không về nữa thì
thôi
Phấn vàng dính chặt tay
rồi phải không
Lỡ mai em phải xa chồng
E hương phấn ấy lại nồng
nàn yêu
Sợ chưa, sắc bướm hắt
hiu
Mà sao nhuộm cả mầu
chiều tuổi anh
Anh đành thú nhận tình
xanh
Cho em tất cả lá, cành,
hoa thơ
Bướm lang thang khắp cõi
bờ
Chao ôi, anh với hồn mơ
điên cuồng
Xa nhà, xót tủi niềm
thương
Em thay chiếc áo khói
sương đợi người
Nhớ anh dan díu nụ cười
Ai đâu thăm hỏi, em lười
ăn năn
Thế là đã hết trăm năm
Bụi vàng phần bướm chỗ
nằm thênh thang ...
CAO MỴ NHÂN
TRÁI TIM BÊN
TRỜI
Tưởng như núi vỡ làm đôi
Nắng chia hai nửa vạt đồi xanh thêm
Hoá ra anh vẫn yêu em
Hay đang giả bộ êm đềm với thơ
Trái tim em vốn mộng mơ
Sáng nay tươi thắm trước giờ bình minh
Ôi thương trái tim đỏ xinh
Hân hoan em đón cuộc tình thiết tha
Đưa tay chặn lời kiêu sa
Thương em cho mượn tim xa của người
Thì đành biết thế lâu rồi
Cuối ngày, em trả bên trời tim anh...
CAO MỴ NHÂN
MÙA THU ANH
Rừng phong, lá vàng bay
Lá vàng lẫn mầu mây
Áo vàng như cánh bướm
Hoa cũng vàng trên tay
Đứng dưới cây phong vàng
Đường phố rộng thênh
thang
Tiếng chân, ôi thầm lạng
Qua một lối đi ngang
Anh biết thu chơi vơi
Thu đến từ xa khơi
Nắng vàng đang đổ xuống
Nhớ anh đong đầy trời
Anh bảo lá chưa phai
Mùa thu anh trải dài
Bao nhiêu là mộng mị
Ủ tình em mãn khai ...
CAO MỴ NHÂN
|
THẦM LẶNG
Mầu cúc đã vàng
Vườn sau bớt nằng
Sắc hạ phai tàn
Thu về lãng đãng
Em vào chải tóc
Thoáng bóng mây bay
Mắt sao lại khóc
Thương cuộc tình say
Nhớ anh khắp trời
Buồn rơi phiền muộn
Bài thơ không lời
Hồn như bỏ trốn
Trên mỗi ngày xanh
Thêm một xa vắng
Yêu vẫn riêng anh
Suốt đời thầm lặng...
CAO MỴ NHÂN
CHỐN NÀY
Anh chẻ đôi thần tượng
Cho em trọn trái tim
Cám ơn đời độ lượng
Em thôi phải trông tìm
Dấu mòn đang mờ nhạt
Em thấy vết son tan
Nhan sắc bỗng phai tàn
Lá hoa tươi nước mắt
Tình ơi, đừng thổn thức
Lệ đã đầy trăm năm
Sao còn nghe nhói buốt
Vọng từ cõi xa xăm
Anh biến thành tượng đá
Che một nửa không gian
Chốn này như xa lạ
Em ôm khối tình câm ...
CAO MỴ NHÂN
MÙA XUÂN TÌM LẠI
Phải người yêu lục bát
không
Thì tôi xin tặng chuỗi
bồng bềnh thơ
Đêm qua dưới ánh nguyệt
mờ
Nghe chim quyên khóc
mịt mờ nát tan
Bởi vì Tổ quốc Việt Nam
Đang cuồng phong nổi,
điêu tàn nước non
Nào riêng hồn mộng sắt
son
Đất đai sông núi trường
tồn hiển linh
Thủa nào rực lửa đao
binh
Mà nay trắng khói chiến
chinh âm thầm
Từ đi hứa hẹn bao lần
Rằng về dựng lại mùa
xuân cho đời
Bên song ra tới cuối
trời
Chân mây vàng sắc cờ
thời hoàng kim
Triệu người chung một
nhịp tim
Muôn vòng tay nối, ta
tìm lại nhau
Này là lục bát ngàn câu
Thưa anh, hỡi chị, đẹp
mầu dân ca
Người ơi, quang phục
sơn hà
Rồi đây khắp nẻo quê
nhà sáng tươi ...
CAO MỴ NHÂN
NẾU THÔI LÀM THƠ
Nếu em thôi làm thơ
Anh có tìm em, hỏi
Tại sao không mộng mơ
Cho cuộc tình đổi mới
Em đắm say, chới với
Trên đường tình xa xăm
Ôi đi hoài, chẳng tới
Gặp anh, đã trăm năm
Còn gì đâu anh hỡi
Đôi môi thốt ngập ngừng
Tại sao anh không nói
Rằng yêu em vô cùng
Để em làm thơ tiếp
Chứa đầy trái tim anh
Để cuộc tình trọn kiếp
Dẫu tình buồn mong
manh...
CAO MỴ NHÂN
NGÀY HẠNH NGỘ
Anh không nói với em
Mặt trời chưa đỏ lắm
Sao môi hồng thân quen
Ngọt ngào trong mê đắm
Ngoài song, cây hồng
vàng
Vừa nở những bông tươi
Chào mừng ngày đã sáng
Đừng vắng nhau nụ cười
Hai mươi lăm tháng ba
Rất thầm trong nỗi nhớ
" Em còn không Mai
A "
Mùa Xuân về quá khứ
Tiếng chim rơi lữ thứ
Trong không gian mơ hồ
Giọng " Quí yêu
" mới đó
Sao lẫn vào hư vô
Kỷ niệm trôi lênh đênh
Trên dòng sông mịt mù
Tình anh rộng mông mênh
Chắt chiu từng hạnh
ngộ...
CAO MỴ NHÂN
TÓC VƯƠNG TỪNG SỢI
Tóc ai trắng, tóc ai
xanh
Tóc nào là tóc của anh
yêu mình
Tóc ai đẹp, tóc ai xinh
Tóc nào là tóc của mình
yêu anh
Ô kìa, tóc mướt mong
manh
Ướt mi nước mắt long
lanh, ngập ngừng
Tóc em vẫn thả ngang
lưng
Xin anh nhận tóc cuốn
mừng trong tay
Còn ai ở thế gian này
Thương em hơn cả tháng
ngày đang vơi
Tóc em che nửa khung
trời
Anh pha mầu vẽ tuyệt
vời cõi thơ
Mai sau tóc vén ơ hờ
Xoá cho anh vạt tuyết
mờ ủ đông
Lửa hương xa tít bập
bùng
Cửa thiên đường đã mở
tung cánh chờ ...
CAO MỴ NHÂN
ĐÊM SƯƠNG HÀ NỘI
Tháp xưa in bóng dáng
buồn
Nhớ em mây đọng hoàng
hôn võ vàng
Nghìn năm một chút mơ
màng
Thăng Long trắng bệch
hồn tang u hoài
Hỏi rằng ai oán thán ai
Trách nhau từng bước
đêm dài sau lưng
Giơ tay giã biệt khói
sương
Mai ta chắp nối tha
hương với người
Nghe như Hà Nội xa vời
Từ trong tâm tưởng nỗi
đời vẩn vơ
Em ơi, thôi chẳng bao
giờ
Chẳng bao giờ nữa mộng
mơ chốn này ...
CAO MỴ NHÂN
ĐÊM SAY SAIGON
Sông Saigon nổi sóng
đêm
Từng vơn rượu đổ tràn
thềm hoang liêu
Bâng khuâng gió sớm
sương chiều
Buồn ơi tuổi mộng lỡ
thêu dệt tình
Này em, khói toả
trường đình
Hồn Kinh Kha gọi đăng
trình phải không
Cô đơn trải rộng mênh
mông
Bao phen chìm nổi lại
cùng tiễn đưa
Saigon hình đợi bóng
xưa
Miên man hệ luỵ trong
thơ viễn hành
Saigon tuổi chẳng còn
xanh
Rong chơi một thủa
bỗng thành cố nhân ...
CAO MỴ NHÂN
ĐỌC LẠI THƠ TÌNH
Khi đọc lại bài thơ
tình buồn đó
Thấy anh như cơn sóng
vỡ êm đềm
Em thốt hỏi tại sao
cuộc tình lỡ
Khiến cho mình tha
thiết nhớ nhung thêm
Anh là bóng đại bàng
không biết mỏi
Bay mông lung nơi cõi
thế mơ hồ
Anh thân kính, anh vô
cùng huyễn hoặc
Cánh thiên thần em đã
rách trong thơ
Sáng hôm nay nắng vàng
trên ly biếc
Đóa hồng tươi nở thắm
rực chân mây
Anh thầm thì: "
Mặt trời đang âu yếm
Chúc mừng em giữ mãi
đắm say này..."
Sung sướng quá, ước mơ
sao nhỏ bé
Mà lòng mình bát ngát
gọi phương xa
Tâm hồn cứ van xin nơi
Thượng Đế
Một lần thôi mộng mị
sẽ chan hoà ...
CAO MỴ NHÂN
VẪY GỌI BÌNH YÊN
Chao ôi, hoa lá khô
vàng
Phải sân cúc muộn, hay
vườn quế linh
Phải quê xưa vẫn bồng
bềnh
Trong sương khói mộng,
giữa dập dềnh mơ
Lối nào em vẫn thẩn thơ
Hoang liêu tri kỷ, tiêu
sơ điệu vần
Tiếng nào ai gọi cố
nhân
Lời nào ai thốt ân cần
đã im
Bàn tay vẫy gọi bình
yên
Chi Sơn nẻo ấy êm đềm
cỏ sương
Quay lưng còn sợ lạc
đường
Lệ rơi ái ngại tình
vương chốn này
Bóng hồ linh khuất ngàn
cây
Trăng lu từ độ người
say mê người
Trúc tơ vẳng vọng bên
trời
Đắm say một thủa đầy
vơi nghĩa tình ...
CAO MỴ NHÂN
LỆ TRÀN THƠ
Chán rồi tất cả chuyện
tầm phơ
Nó khiến ta thêm nỗi
phạc phờ
Cứ bảo rằng hoa ru cõi
mộng
Nào ngờ tại gió hú trời
mơ
Tưởng sao năm cánh soi
mây tỏ
Hoá đất ngàn thu phủ
khói mờ
Sông núi nào xưa đang
đổi sắc
Mắt già hay lệ tủi tràn
thơ...
CAO MỴ NHÂN
GIỮA HỘI THƠ
Dự hội hôm nay đông
chị nhỉ
Thơ hay, hoa đẹp, rượu
thơm nồng
Bao nhiêu quan khách
tươi vui nhỉ
Thiếu một Kinh Kha
giữa đám đông
Tưởng tượng cho thơ
thêm sĩ khí
Hội thơ đâu phải hội
tương phùng
Em thơ đòi hỏi điều
phi lý
Chị dệt thơ nào nghĩ
kiếm cung
Chị ạ, một ngày rồi
chị biết
Quân về rợp nắng sớm
mai thôi
Mai xưa lại nở vàng
như tết
Tặng chị một bông mai
trắng tươi
Mơ ước công danh trong
buổi hội
Thật là huyễn hoặc cả
hồn thơ
Uyển đình chị đợi nghe
xưng tội
Thương cảm sao em ủ
mộng hờ ...
CAO MỴ NHÂN
TÌNH Ủ TƠ HOA
Một chữ tình thôi có thể điên
Đành xem năm tháng ủ cô miên
Bao lâu thì tỉnh cơn mê loạn
Mấy lúc chờ coi giấc mộng hiền
Kẻ vẫn suốt đời cuồng nỗi nhớ
Người chưa cạn tuổi biết ai phiền
Tơ vương tự sự đều hư huyễn
Giữ trái tim lành sẽ mãi yên ...
CAO MỴ NHÂN
XUÂN GỌI NẮNG VÀNG
Nắng đã vàng thêm tự lúc nào
Một trời xuân sắc lại xôn xao
Vườn sau cúc muộn tưng bừng nở
Sân trước mai tươi rực rỡ chào
Có phải lan buồn sương thấm lạnh
Hay là trúc đợi gió lên cao
Bao nhiêu năm bước lưu vong nhỉ
Khanh tướng chờ ai tiếp lửa đào...
CAO MỴ NHÂN
GỌI THU VÀNG
Mùa thu sao thiếu hạc vàng
Để con ngỗng trắng kêu hoàng hôn sương
Thì rồi ngỗng gọi yêu thương
Mây cao cũng vội mở đường chim bay
Làm sao cho nhớ nhung đầy
Vòng tay anh đã quên ngày tháng em
Hạc vàng nào thả cánh đêm
Ngỗng mang ngân nhũ trải thềm mộng mơ
Biết rồi, anh vẫn ủ thơ
Giúp em giữ lại chút vờ vĩnh sa
Gió thầm thì khúc bi ca
Em không rời khỏi buồn xa xót mình
Thành vương khói biếc trường đình
Huế thơ dấu mãi cuộc tình mê si
Tình ơi, tiếng ngỗng lâm ly
Em quên bóng hạc ngay khi gặp người
CAO MỴ NHÂN
TÀN LỬA ĐẠN
Đừng nghe xa tiếng gọi
Hay tưởng rằng nằm mơ
Có một lần anh tới
Trao em chuỗi mong chờ
Hôm nay thu đang vãn
Lá đỏ bay đầy trời
Nhớ xưa mùa lửa đạn
Tàn cháy ngỡ phượng rơi
Trái tim em sôi nổi
Đập rộn ràng chơi vơi
Anh niêm phong buồng phổi
Cho tim bặt hết lời
Em chẳng còn dưỡng khí
Van vỉ nỗi si cuồng
Anh lặng thinh thở nhẹ
Giữa mịt mù hoàng hôn ...
CAO MỴ NHÂN
NÓI VỘI
Anh đọc một bài thơ
Giữa đêm khuya thanh vắng
Có chiếc lá huyền mơ
Bay vào vùng quên lãng
Nửa đời xa bè bạn
Anh hỏi gió heo may
Nửa đời xưa bom đạn
Không nhớ hết tháng ngày
Em viết lời nhắc nhở
Âm hưởng của tình yêu
Đã đang rời quá khứ
Mang đắm say đi theo
Nỗi mê si biền biệt
Tan loãng sóng thời gian
Ôi tình em bất diệt
Muôn thu chẳng phai tàn ...
CAO MỴ NHÂN
|
Tuyệt vời!!!!
RépondreSupprimer